Kiến thức

Khi chúng ta tu hành, chúng ta sẽ không cô đơn

Thứ bảy, 04/07/2022 07:33

Không bao giờ chúng ta cô đơn, lúc nào Chư Phật, Chư Bồ Tát cũng đang nhìn, đang ngó chúng ta, theo dõi chúng ta từng bước chân chúng ta đi, từng cái suy nghĩ chúng ta khởi lên trong đầu, để mà kịp thời hỗ trợ.

Tất cả chúng ta, khi chúng ta thật lòng tu hành, không bao giờ chúng ta cô đơn. Nhớ như vậy, không bao giờ ta cô đơn. Chỉ sợ ta giả tu thôi, ta tu vì háo danh, tu để khoe khoang, tu để nổ, tu để quảng cáo,… thì ta có thể cô đơn, ta bị Thần Thánh quay lưng ruồng bỏ.

Còn nếu ta thật lòng tu hành, vì lòng tôn kính Phật tuyệt đối, vì lòng thương yêu chúng sinh vô hạn, vì hiểu sâu sắc cái nỗi khổ của thế gian, vì khát khao tìm cầu sự giác ngộ giải thoát vô ngã trọn vẹn, mà ta tinh tấn tu hành, tu hành trong khiêm cung, tu hành trong kín đáo. Thì xin thưa: không bao giờ chúng ta cô đơn. Lúc nào Chư Phật, Chư Bồ Tát cũng đang nhìn, đang ngó chúng ta, theo dõi chúng ta từng bước chân chúng ta đi, từng cái suy nghĩ chúng ta khởi lên trong đầu, để mà kịp thời hỗ trợ.

Sự gia hộ của chư thiên đối với cõi người

Lúc nào Chư Phật, Chư Bồ Tát cũng đang nhìn, đang ngó chúng ta, theo dõi chúng ta từng bước chân chúng ta đi, từng cái suy nghĩ chúng ta khởi lên trong đầu, để mà kịp thời hỗ trợ.

Lúc nào Chư Phật, Chư Bồ Tát cũng đang nhìn, đang ngó chúng ta, theo dõi chúng ta từng bước chân chúng ta đi, từng cái suy nghĩ chúng ta khởi lên trong đầu, để mà kịp thời hỗ trợ.

Những ai có kinh nghiệm tu hành đều sẽ thấy điều này: lúc nào tới giờ đáng lẽ mình phải ngồi mà mình quên hay sao, sẽ có một cái gì đó xuất hiện để nhắc ta liền. Hoặc là ta có ý nghĩ gì sai lầm, tự nhiên có cái gì đó nhắc ta liền. Hoặc đôi khi ta có khó khăn gì đó, bỗng nhiên có cái gì đó xảy ra giúp ta vượt qua liền. Bởi vì sao? Bởi vì khi ta thật lòng tu hành, thì ta là những đứa con ngoan của Phật, mà là con ngoan của Phật thì lúc nào Phật cũng theo dõi, dìu dắt, che chở ta.

Tuy ta không thấy Phật, nhưng mà tình thương yêu của Chư Phật, Chư Bồ Tát lúc nào cũng ban rải, cũng thấm nhuần trong cuộc đời của ta, trong trái tim ta, chỉ vì ta không đủ sức để nhận ra điều đó thôi. Cũng giống như người cha thương yêu đứa con mình, lúc nào cũng thương yêu tràn đầy, nhưng đứa con sẽ khó nhận biết, vì tình thương vốn là vô hình. Thì Phật cũng vậy, lúc nào cũng bên cạnh ta, cũng thương yêu ta, cũng che chở, soi sáng ta. Còn ta vì ta không đủ trí tuệ, ta không nhận ra được, nhưng ta hãy tin vào điều đó, hãy tin là: ở trên kia, nơi cái cõi cao siêu đó, lúc nào Chư Phật, Chư Bồ Tát cũng đang nhìn vào trái tim ta, nhìn vào cuộc đời ta để dìu ta đi qua từng cái sóng gió, khó khăn trong cái sự tu tập.

Cái phần còn lại chỉ là bổn phận của chính chúng ta hãy tinh tấn tu hành, hãy thương yêu con người, hãy sống vì mọi người, vì Phật Pháp, vì chúng sinh, đừng bao giờ mà chán nản, và biết rằng không bao giờ ta cô đơn. Nhớ như vậy.

loading...