Sống an vui

Vì sao lão mù có đôi mắt sáng?

Thứ bảy, 09/03/2024 08:00

Hắn nghe người ta nói nhiều về lão. Người ta nói lão là một lão mù có đôi mắt sáng. Và hắn đã thật sự không hiểu vì sao mù mà lại có đôi mắt sáng. Hắn cảm thấy những chuyện về lão khá bí ẩn. Hắn cho rằng lão có con mắt thứ ba.

Hắn mỉm cười hạnh phúc bởi vì hắn nghĩ hắn đã có đáp án về con người kì lạ này. Hẳn lão ta là một lão mù nhưng có con mắt thứ ba. Và con mắt thứ ba này có thể nằm ngay giữa trán của lão.

Tuy hai mắt kia của lão bị mù nhưng lão có thể nhìn mọi vật từ con mắt thứ ba ấy. Hắn hình dung về lão như vậy cũng bởi vì hắn đã từng được xem những bức tranh vẽ hình về những người có con mắt thứ ba như thế.

Sau ba tiếng gõ cửa vang lên hắn nghe có tiếng từ bên trong vọng ra “mời anh vào”. Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của hắn với lão mù “đặc biệt” này. Nghe tiếng mời của lão hắn nhẹ bước vào nhà. Hắn được lão mời ngồi trên một cái gối nhỏ.

Hắn im lặng ngắm lão pha trà. Thật lạ lùng! dường như đôi tay lão có mắt. Lão thật sự là một lão mù nhưng cách pha trà và rót trà vào ly như thể lão có đôi mắt thật sáng. Không có một giọt nước nào rơi rớt ra bên ngoài. Hắn quá đỗi ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mắt.

Lão mỉm cười. Nụ cười của lão thật hiền và thánh thiện. Lão mời hắn uống trà. Trong khi uống trà hắn quan sát căn phòng của lão ở. Căn phòng thật đơn sơ. Phòng khách của lão và phòng ngủ là một. Ở giữa phòng khách là một cái bàn nhỏ. Trên bàn lão có trưng một chậu hoa lan. Hắn không biết đó là loại lan gì. Cánh hoa lan như hình chú bướm đang xòe đôi cánh đủ màu của mình. Giữa mỗi bông hoa có hình dáng như miệng của bé thơ đang mỉm cười. Phía sau chiếc giường ngủ của lão là nhà bếp. Trên giàn bếp vẫn còn hai trái bầu đang được treo. Nhìn chúng rất tươi. Có thể chúng vừa mới được hái không lâu.

Khi buông cái ta lăng xăng thì tâm liền chánh niệm

01

Sau khi quan sát xong hắn vẫn giữ im lặng và thưởng thức từng ngụm trà. Hắn thấy thời gian đang trôi qua một cách chậm rãi như từng ngụm trà hắn uống. Hắn thấy bình yên. Sau khi uống đã gần hết một ly trà mà hắn vẫn chưa nghe lão nói một lời nào. Tuy không nói gì nhưng đôi môi lão luôn nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười của cảm thông. Nụ cười của yêu thương.

Rồi lão cất lên tiếng nói từ tốn của mình. Lão nói với hắn “anh đang có tâm sự. Anh đang có những buồn phiền và lo lắng. Anh đến đây và hy vọng rằng tôi có thể giúp được cho anh một điều gì đó”. Quả thật những lời lão nói rất đúng. Hắn đang có tâm sự. Hắn đang có những khổ đau, lo lắng. Hắn đang cần có ai đó cho hắn một lời khuyên, một sự chỉ dẫn. Nhưng hắn không hiểu vì sao lão có thể biết những điều này.

Làm sao ông có thể biết những điều đang ẩn chứa trong lòng tôi. Hắn hỏi.

Khi đến đây, trong khi ngồi uống trà với tôi anh đã nói cho tôi nghe những điều ấy. Lão mỉm cười và trả lời hắn.

Hắn rất ngạc nhiên khi nghe câu trả lời ấy. Từ lúc ngồi với lão hắn đâu có nói bất cứ điều gì về những tâm sự mà hắn đang có. Hắn đến với lão chỉ vì tò mò. Hắn tò mò vì sao mọi người gọi lão là lão mù có đôi mắt sáng. Hắn muốn khám phá điều bí ẩn đó. Hắn đến với lão chỉ với những lí do đơn giản thế thôi.

Và hắn muốn quả quyết với lão là hắn chưa hề kể bất cứ điều gì cho lão nghe, nhưng những gì lão nói về hắn quả thật rất đúng. Hắn đang có những muộn phiền, lo lắng.

Dường như lão đọc được những gì hắn đang suy nghĩ. Lão nói tiếp.

Tôi nghe những lo lắng, những suy tư của anh qua chính hơi thở của anh. Trong khi ngồi với tôi anh đã nhiều lần thở ra những hơi thở dài. Và những hơi thở này của anh đã chứa đựng trong nó rất nhiều muộn phiền. Tôi không cần biết những khổ đau của anh đang có là gì, và chúng bắt nguồn từ đâu nhưng tôi muốn nói cho anh biết một điều là anh có thể hạnh phúc được ngay bây giờ. Anh có thể hạnh phúc được ngay giây phút anh đang uống trà với tôi.

Sau khi nghe những điều lão đang nói hắn biết được rằng thì ra chính hơi thở của hắn đã nói cho lão biết những gì đang ẩn chứa trong lòng hắn. Hắn thầm thán phục đôi tai của lão. Quả thật lão có một đôi tai nhạy bén. Hắn nghe những gì lão nói thật chăm chú nhưng hắn không hiểu được những gì lão muốn nói với hắn. Làm sao hắn có thể hạnh phúc được trong khi uống trà với lão. Bao nhiêu thứ cần hắn giải quyết. Bao nhiêu việc cần hắn phải hoàn tất. Bao nhiêu kế hoạch hắn cần phải dự trù. Và biết bao nhiêu cái khác nữa đang chờ đợi hắn phía trước.

Hắn hỏi lão “Ông có thể nói rõ hơn cho tôi biết làm sao tôi có thể hạnh phúc được ngay giây phút uống trà với ông?”

“Anh đã không biết lắng nghe cơ thể của anh. Cơ thể của anh nhiều lần nói với anh rằng nó cần nghỉ ngơi, nó cần sự thư giãn. Nhưng anh đã lơ đi. Anh đã từ chối những yêu cầu của chính cơ thể mình. Vì vậy điều trước tiên là anh phải trở về làm quen lại với chính cơ thể của anh. Anh phải lắng nghe tiếng nói bên trong anh. Anh phải là người bạn tốt của chính cơ thể anh. Anh chỉ có thể lắng nghe và hiểu được cơ thể anh, anh chỉ có thể lắng nghe và hiểu được tiếng nói bên trong anh chỉ khi tâm ý và thân thể có mặt trong giây phút hiện tại. Chỉ khi tâm ý và thân thể liền một mối.

Trong khi uống trà với tôi, anh ý thức được từng cử chỉ, động tác của việc nâng ly trà, uống trà, mùi vị của trà, và những gì đang diễn ra xung quanh. Ý thức điều này với tất cả năng lượng của sự có mặt. khi anh làm được điều này thì mọi lo lắng, khổ đau, muộn phiền lập tức rơi rụng. Và giây phút anh uống trà với tôi trở thành giây phút của hạnh phúc.” Lão nói với hắn.

Hắn thật ngạc nhiên khi nghe những gì lão nói. Có thật là chỉ cần làm theo những gì lão chỉ bày là có thể hạnh phúc được liền không? Và quả thật đối với hắn hạnh phúc lớn nhất là buông bỏ được những gánh nặng mà hắn đang mang trên vai. Hàng tá công việc cần phải làm. Bao nhiêu kế hoạch cần được triển khai. Và vô số những công việc cần được hắn giải quyết… Hắn tự hỏi ai đã bắt hắn phải chạy theo và quay cuồng với “guồng máy này”? Câu trả lời đến với hắn là chính hắn. Hắn tự mình mang lên vai những gánh nặng thì hắn cũng phải tự mình bỏ những gánh nặng đó xuống.

Lão không có khả năng nhìn thấy được hắn bằng mắt nhưng lão đã nhìn thấy hắn bằng tai của lão. Lão đã nhìn thấy được hắn bằng con tim của một người trưởng thành. Hắn biết có những người già đi nhưng chưa trưởng thành. Và người ta gọi những người này là những lão già. Nhưng với lão quả thật là một người trưởng thành. Lão trưởng thành bởi vì lão biết quan tân đến thân thể lão. Lão trưởng thành bởi vì lão biết uống và thưởng thức từng ngụm trà. Lão trưởng thành là bởi vì lão biết sống một cách sâu sắc trong giây phút hiện tại.

Nhờ sự tò mò về lão mà hắn đã khám phá ra một con người thật vĩ đại. Hắn đã khám phá ra một con người biết thưởng thức trà. Một con người biết sống an lạc, hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Một con người trưởng thành.

Hắn có mắt nhưng không thấy được tín hiệu cầu cứu của cơ thể hắn. Hắn có tai nhưng không nghe được những lời cầu cứu của cơ thể hắn. Hắn đã để cơ thể của hắn chịu đựng quá nhiều vì những “ý tưởng hạnh phúc của hắn”. Rồi hắn mỉm cười. Hắn nói với lão rằng lão là lão mù có đôi mắt sáng. Hắn muốn làm học trò của lão. Hắn muốn có được nụ cười bình an và hạnh phúc như lão.

loading...