Viết cho mẹ và con
Chủ nhật, 08/05/2023 09:41
Mẹ ơi con vui quá! Bé Mon đã bước sang tuần thứ 38. Bác sĩ bảo bé khỏe. Ngẫm lại từ khi mang thai, con đã cùng bé trải qua tận cùng những cung bậc cảm xúc.
Đau khổ tận cùng, thù hận tận cùng và nghĩ đến cái ác cũng tận cùng. Khi đó, trong con chỉ có một ngõ cụt. Giờ thì ổn rồi, con sắp được làm mẹ và mẹ sắp lên chức bà ngoại. Dù rằng sự làm mẹ của con và lên bà ngoại của mẹ không được hoàn hảo như nhiều người. Nhưng con vẫn thấy vui vì sắp được ôm trong lòng thiên thần của mình. Bên cạnh đó là niềm tự hào có một người mẹ đã đem ánh sáng Phật Pháp đưa đường chỉ lối cho con vào con đường sáng sủa.
A Di Đà Phật.
Hẳn mẹ vẫn còn nhớ đêm ấy, con gái mẹ bơ phờ về nhà với bao cay đắng và hận thù. Bạn trai con đã hóa Sở Khanh khi biết con mang giọt máu của anh ta. Đó là quãng thời gian con đau khổ nhất, lo sợ nhất. Ngày đi làm, chiều tối về phòng trọ, một mình đối diện với bóng đêm của sự giày vò, sân hận. Con không ngừng oán trách người đàn ông bội bạc kia. Trong lúc cùng đường, con hận chính giọt máu đang hình thành trong con. Nhiều suy nghĩ ghê rợn đã ập đến: Phải phá bỏ “nó” và dùng chính “nó” làm “quà” cho bố mẹ anh ta. Bởi “nó” là minh chứng của sự Sở Khanh, là dấu vết của sự lừa lọc, phản bội. Một đứa con mà mang trên người lòng hận thù chất chứa như vậy thì có đáng ra đời không? Con đã làm đủ thứ để phá “nó”. Con uống rượu thật say; con uống thật nhiều thuốc kháng sinh... Nhưng dù bị mẹ hắt hủi, đứa bé vẫn bám chặt lấy con như một định mệnh....Không hại được “nó”, con tiếp tục nguyền rủa bố “nó”. Anh ta gieo mầm sống trong con nhưng lại đẩy con xuống hố chết, anh ta phải chết đau đớn... Những lời nguyền rủa ấy giờ nghĩ lại con vẫn thấy sởn gai gà...
Cái thai phập phồng lớn lên từng ngày càng làm con bấn loạn và nghĩ đến giải pháp duy nhất để thoát khỏi mọi sự khổ đau. Lúc đó, con lại thấy nhớ mẹ. Con muốn về để được nhìn mẹ lần cuối, được ăn bát cơm mẹ nấu lần cuối, được ngủ với mẹ lần cuối rồi sẽ thực hiện hành vi dại dột do đầu óc mụ mẫm nghĩ ra...
Con nhớ đêm ấy, sau khi được mẹ chăm sóc, con đã ngủ một giấc thật say đến tận trưa hôm sau. Sau bữa cơm, mẹ chợt nói: “Cháu của mẹ được mấy tháng rồi, mẹ rất vui khi thấy con và cháu khỏe mạnh”.
Con oà lên nức nở, bao nhiêu tủi thân, giận hờn lúc này mới được trút ra cùng những lời cay nghiệt. Mẹ nắm tay con ân cần: “Không sao con ạ. Mẹ đang mong có cháu bế dù nó ra đời trong hoàn cảnh nào. Mẹ cấm con có những suy nghĩ tiêu cực. Còn bố của nó thì cứ coi như con không có duyên. Con đừng nên nguyền rủa người ta như vậy...”. Khuyên con mà ánh mắt mẹ thật buồn. Mẹ nói nhiều đến buông bỏ thù hận để sống an yên. Mẹ khuyên con hãy giữ gìn sức khỏe và bồi dưỡng thai nhi, mẹ nói đến những dự định cho ngày con “khai hoa nở nhụy”...
Chao ôi, hơn ba tháng khi mang trong mình một sinh linh, trong tâm trí con chỉ có sân hận và âm âm lời kêu gọi trả thù. Nhưng những lời khuyên bảo của mẹ đã khiến con tu tỉnh dần. Ý nghĩ đen tối trước đó tan biến. Con nhận ra một điều hãy buông bỏ để sống tốt. Con của con là một sinh mạng, là mầm sống nên phải được bảo vệ. Nó có tội tình gì mà con lại muốn chối bỏ? Con chưa lường được hệ lụy từ việc phá thai: đó là sự nguy hiểm đe dọa sức khỏe; đó là nỗi giày vò ân hận khó lành trong cả cuộc đời; đó là cái ác. Nghe mẹ nói, con chỉ biết khóc thương thân phận mình, thương thai nhi bé bỏng tội nghiệp. Lời mẹ vẫn rủ rỉ bên tai: “Trong con chất chứa thù oán, con sẽ không bao giờ bình yên khi mang một cái tâm sân hận như vậy. Con và anh ta không có duyên thì đừng níu kéo. Còn cái thai kia lại là cái duyên với con. Con hãy yêu thương chăm sóc nó. Nếu khó khăn quá, con hãy về với mẹ…”. Rồi mẹ ôm con vào lòng. Nước mắt mẹ hòa với nước mắt con thành những dòng ấm nóng rơi xuống cái bụng lùm lùm đang mấp máy…Con như bừng tỉnh và ngộ ra một điều: Khi sân hận chế ngự tâm, nó chỉ mang lại đau khổ triền miên và tai hại cho người khác…
Sau đó là chuỗi ngày con chuộc lỗi với thai nhi, tình mẫu tử đã đến với con. Đêm đêm, con nựng nịu và ru thai nhi. Nhiều lần, con mở clip lời Phật dạy để hai mẹ con cùng nghe. Hình như bé cũng hiểu. Bé nằm im lắng nghe. Đôi lần bé trả lời bằng những cái đạp hạnh phúc. Và hôm nay thai nhi đã được 38 tuần tuổi. Chỉ còn chục ngày nữa con sẽ được gặp bé. Lúc đó, con sẽ nói với bé rằng: “Cuộc đời này rất tươi đẹp và dạy cho chúng ta bên cạnh sự dịu dàng đôn hậu, khoan dung còn là bản lĩnh và sự mạnh mẽ. Hãy mạnh mẽ dứt bỏ hận thù để mà sống cuộc sống an yên. Hãy biết Từ - Bi – Hỷ - Xả, biết rộng mở tấm lòng yêu thương đồng cảm, sẻ chia niềm vui, khổ ải với tất cả mọi người. Đó là hạnh phúc”. Năng lượng tích cực này mẹ đã truyền cho con trong những ngày con bấn loạn, luẩn quẩn trong vòng tròn đau khổ, oán hận. Mẹ là minh chứng sống động nhất cho chánh niệm, cho một lối sống nhân ái như vậy. Mẹ đã nhen nhóm và dẫn dắt con hướng Phật. Mẹ cũng chính là Phật trong con khiến con ngày càng nhuần nhuyễn Phật pháp.
Thiên thần của mẹ ơi! Mẹ vẫn đang chờ đợi từng ngày con ra đời. Mẹ mong con sống cả đời An Yên. Dù có gặp những éo le trong cuộc sống nhưng biết buông bỏ để hướng tới, đó chính là quan niệm của đức Phật từ bi mà bà ngoại đã truyền cho mẹ. Mẹ tin, con tắm trong đức tin Phật pháp từ lúc còn nằm trong bụng mẹ, đến khi trưởng thành con hiểu rõ hơn về chánh niệm. Con sẽ góp phần xây dựng cuộc sống của chúng ta ngày một tốt đẹp hơn. Một xã hội tràn ngập niềm yêu thương nhân bản, một xã hội tử tế.
*Bài dự thi 'Đạo Phật trong trái tim tôi' được gửi từ tác giả Trần Thị Minh;
Địa chỉ: Thành phố Lào Cai, tỉnh Lào Cai.