Lời Phật dạy
Đức Phật dạy về hiếu đạo
Thứ sáu, 12/11/2019 08:14
Trong kinh Phật dạy, nếu cho một người con xuất gia chân thật tu hành thì công đức phước báu cũng rất lớn, vì người con đấy chân thật tu hành có đầy đủ giới đức thì sẽ cứu độ được rất nhiều đời cha mẹ.
Cha mẹ ân sâu tựa đất trời.
Nuôi con lao nhọc chẳng đầy vơi.
Mở vòng tay lớn ôm con trẻ.
Dẫn dắt con đi suốt cuộc đời.
Chúng ta ai cũng là con cả, vì ai cũng có cha có mẹ, để cho ta hình hài như ngày hôm nay cha mẹ đã chịu biết bao khổ nhọc, chúng ta là những kẽ cùng tử lang thang rồi gặp duyên rồi về làm con. Nếu ai nhìn thấu thì sẽ thấy rõ, chúng ta là người khách trọ mà không được sự đồng ý của cha mẹ, nói về nhân duyên sinh ra con thì trong kinh Phật nói cái thần hồn của mình, khi bỏ thân ở kiếp trước thì nó bơ vơ vất vưởng trong vòng bốn chín ngày, đấy là với những thần hồn ở nghiệp trung, còn nếu nghiệp nặng thì đã sa ngay xuống địa ngục, còn nếu nghiệp nhẹ phúc nhiều thì sinh ngay lên trời. Còn đa phần chúng ta ở dạng thân trung ấm trong 49 ngày rồi mình mới tái sinh, thì trong 49 ngày này thần thức của mình lang thang vất vưởng, chạy đông chạy tây theo gió nghiệp thổi. thì trong kinh Phật dùng cụm từ gió nghiệp vì nghiệp là một sức mạnh rất khủng khiếp, biến hiện ra các cảnh giới đưa đẩy thần thức của mình mà người trần gian gọi là linh hồn ấy. mình lang bạt chạy chổ này chổ kia, chạy bên này thì thấy núi đao rừng kiếm chạy bên kia thì thấy núi đao biển lửa, rồi chạy chổ này thì thấy bốn núi xô ép, chạy chổ kia thì thấy quỷ sứ đầu trâu, cứ thế mình chạy, rồi thấy mưa đá sấm chớp rất sợ hãi.
Trong khi mình chạy như thế rồi gặp duyên cha mẹ gặp nhau, mình liên nhập vào thai mẹ, mà cha mẹ cũng không mời mình đến đâu, chỉ do mình sợ quá mình khởi những niệm ái luyến lẻn vào, rồi từ đó mẹ phải mang mình ở trong tử cung và nuôi mình, dùng máu của mẹ để nuôi thân mình. Từ đó trở đi mẹ phải thương mình kém ăn kém ngủ vất vã, đại chúng thấy nếu mình vác cái gì đó năm ba cân hàng năm trời thì có mệt không, đi đâu cũng mang mình theo, trong vòng 9 tháng như thế, ở đây ai đã từng mang thai thì biết, rất khó nhọc vất vả. Chúng ta vào trong bụng mẹ trọ vào đó thực sự là chưa có xin phép đâu, thế thì chúng ta thấy mẹ và bố mình có tốt không, giờ mình đi đường mưa bão mà mình muốn vào nhà ai trọ thì mình phải gõ cửa xin phép người ta người ta cho vào thì mình mới được vào chứ, đâu thế phá cửa liều mình xông vào được.
Thế nhưng ở đây riêng cha mẹ thì tự mình xông vào, trong kinh Phật nói là cha mẹ không mời mình đến, nhưng mình vào trọ ở trong đấy uống cái máu của mẹ để nuôi lớn thân mình, mẹ ăn bao nhiêu thì vào mình hết. Rồi gầy mòn xanh xao cũng vì mình, rồi phải thương mình, mẹ đúng là bà chủ nhà trọ tốt bụng vô cùng, chẳng cần biết lai lịch của mình thế nào mà mẹ cũng thương mình. Sau khi đủ tháng đủ ngày thì mẹ cho mình ra đời, mà ở đây các cô nữ Phật tử đã từng sinh con thì biết, lúc sinh con rất vất vả, lúc đó là thập tử nhất sinh, có người khi sinh xong con là mẹ chết, rồi nếu để khó là phải mổ. Rất là đau đớn, mà trong kinh Vu Lan Phật dạy “sinh con ba đấu huyết ra” rất là hao tổn tinh huyết của mẹ, vô cùng vất vả. Nhưng vất vả như thế xong rồi, khi sinh ra nhìn thấy mặt con là mẹ vô cùng mừng rỡ, không biết chín tháng ở trọ ở trong mà không biết mặt mủi anh ở trọ này như thế nào.
Chúng ta thấy mẹ yêu mình có vô tư không, mình đến trọ thì mẹ không biết mình là ai, nếu mà mẹ biết thì chắc chắn những đứa đầu trâu tướng cướp là không bao giờ được trọ đâu, phải chọn đứa nào ngoan ngoãn hiếu thảo chứ. Còn mình cứ chạy bừa xô cửa xông vào rồi mẹ cũng cho ở hết, rồi nuôi cho mình lớn rồi cho mình vào đời, rồi phải lo lắng cho mình, thì cái sự ra đời của mình là như vậy đấy. Thế mà chúng ta lớn lên thân người được thế này rồi thì sao? Có nhiều người bây giờ trách mẹ là “ai bảo bà để ra tôi, thì bà phải nuôi tôi chứ”, như thế là mình không biết nghĩ, chính mình là kẽ vào trọ không xin phép cơ mà, không nhưng thế mẹ còn cho mình hình hài, dùng máu huyết để nuôi mình, trao cho mình hết thảy tình yêu thương, vậy mà mình còn trách.
Đáng lẽ mình bị mưa dập gió vùi có khi rồi vào trong địa ngục, nhờ tử cung của mẹ mà mình được yên ổn tai qua nạn khỏi, mà trong kinh Phật dạy là muốn vào tử cung người mẹ là do sức nghiệp hoặc đại nguyện chứ không dễ mà vào được. Các bậc Bồ Tát thì do nguyện, còn chúng sinh thì do nguyện dẫn dắt mới vào được chứ không phải dễ đâu, cho nên chúng ta phải hiểu nhân duyên như thế, biết được cha mẹ cho mình hình hài này, tất cả thân này là của mẹ của cha. Ngay từ nghĩa đầu tiên này mình đã phải mang ơn rồi, tình cảm đầu tiên khi ta sinh ra là tình cảm với mẹ với cha mình, thứ tình cảm mẹ dành cho mình rất vô tư, không hề đòi hỏi trách móc gì. Bây giờ chúng ta nếu đi ở trọ thì cũng mất một đêm mấy trăm nghìn, vậy mà mình chẳng mất một đồng nào, rồi khi ra thì phải sắm cho mình đủ thứ, nào là áo quần tả lót, sữa rồi tất cả mọi cái. Ngay đầu cuộc đời chúng ta đã nợ cha nợ mẹ như thế rồi, chúng ta nợ nghĩa nợ ân cha mẹ, chúng ta phải thấy rõ thấy minh bạch ngay chổ này thì mới thành cái nghĩa được, cho nên mình khi lớn lên phải luôn nhớ tới ân nghĩa này.
Dù có những người cha người mẹ do điều kiện nào đó mà không nuôi nấng chăm sóc được mình, nhưng cái ân nghĩa của việc sinh ra thân này thì cũng đủ để mình mang suốt đời. Có nhiều bậc cha mẹ vì hoàn cảnh này hoàn cảnh khác mà phải bỏ con mình, chứ thực ra thì không ai muốn và rồi những người con đó lớn lên thì oán cha oán mẹ, thì cái oán này cũng không đúng. Kính thưa quý Phật tử chúng ta quán chiếu cái ân tình của cha của mẹ thuở ban đầu là như vậy đấy, cho nên cha mẹ nên ân nên nghĩa với mình từ khi mình trú ngụ vào thai mẹ. Nên người con khi lớn lên mà quên đi cái ân nghĩa này thì thật là tội lỗi, không xứng đáng phẩm hạnh con người, không có ân nghĩa với cha mẹ, đặc biệt Đức Phật ngài dùng tuệ nhãn của mình và thấy, chủng tử để thành tựu quả vị Phật là tâm hiếu hạnh này. Một người không có tâm hiếu hạnh thì người đó phẩm chất làm người còn chưa được, thì làm sao mà thành thánh thành Phật được. Cho nên con đường tu thành phật này nhất định phải tu tâm hiếu hạnh này, không có tâm hiếu này không thể thành Phật được, tức nhiên chữ hiếu này còn bao hàm còn nhiều cái hiếu nữa.
Cái tâm hiếu này mà còn thì xã hội còn nhiều điều tốt lành, cho nên từ ngàn xưa tới nay dù ở thời đại nào cũng được nhấn mạnh. Thưa đại chúng cho đến loài vật cũng còn biết hiếu, con chim quạ mình thì hay ghét nó vì nó cứ kêu quang quoác, nhưng trong nhà Phật thì lại nói chim quạ là loài chim có hiếu, khi quạ bố mẹ già thì quạ con đi tha mồi về cho bố mẹ ăn. Chúng ta là con người được cái phúc báo hơn hẳn các loài chúng sinh, trí tuệ mình hơn, thì cái hiếu tâm này lại càng phải đề cao, trong xã hội người nào mà đã bất hiếu thì không có đạo đức tư cách làm người. Như vậy thì người con Phật phải thực hiện việc hiếu đạo với cha mẹ như thế nào? Trong kinh Tạp Bảo Tạng Phật dạy “đối với cha mẹ dù làm một chút điều bất thiện cũng chịu tội báo rất khổ, cúng dường cha mẹ dù một chút ít cũng được phước báu vô lượng, đối với cha mẹ phải hết lòng siêng năng phụng dưỡng cha mẹ”. đối với cha mẹ dù làm một chút điều bất thiện cũng chịu tội báo rất khổ, Thầy xin kể câu chuyện có cô bé đợi mẹ đi làm về, thì mẹ cô bé đi làm về muộn. Cô bé nhìn ra ngoài thì thấy có con Nai mẹ cho con bú, thì khi đấy cô bảo là “mẹ gì không bằng loài súc vật như con Nai” chỉ vì một câu trách như thế thôi mà sau này năm trăm kiếp cô gái này bị đọa làm loài Nai. Cha mẹ là nhưng người mình phải tôn phải quý phải kính thờ, mình mà xúc phạm dù một chút thôi là mình bị mắc cái báo rất là lớn, bây giờ có rất nhiều người con cư xử với cha mẹ quá tệ quá ác. Cha mẹ già thì xem như đồ vô dụng, là gánh nặng của gia đình, họ không biết là họ có cái tài sản rất quý. Cha mẹ ốm một tuần hai tuần là còn chăm sóc, ốm nhiều hơn chút là nhăn nhó khó chịu, ốm vài năm là không thể chịu được rồi, thưa đại chúng tình trạng này bây giờ xuất hiện rất nhiều. Chúng ta ngẫm xem rồi cũng có ngày già như cha mẹ mình, mình phải thấy còn cha mẹ đấy để mình phụng dưỡng là phúc lành, mình mà nghèo đói thì cha mẹ cũng có trách mình đâu, cha mẹ cũng thông cảm và hiểu cho mình mà, thế thì tại sao mình lại nở lòng nào mà đối xử với cha mẹ tệ bạc như vậy.
Thế thì ở đây Phật dạy nếu chúng ta làm một điều bất thiện nhỏ thôi thì cũng chịu quả báo rất khổ, ai mà đã nở nói hay làm điều gì bất thiện với cha mẹ thì khẩn trương mà xám hối. Oán cha trách mẹ, chửi cha mắng mẹ, có khi đánh đập và có cả giết cha giết mẹ nữa, mà cái tội giết cha giết mẹ là một trong những ngũ nghịch trọng tội, phải chịu quả báo vô lượng kiếp trong địa ngục A Tỳ, ở Việt Nam mình bây giờ có mấy vụ giết cha giết mẹ rồi, mà những người này thì không biết rồi phải chịu đau khổ thế nào, khi nó tỉnh cơn mê mộng đó. Phật lại dạy “cúng dường cha mẹ dù một chút ít cũng được phước báu vô lượng, đối với cha mẹ phải hết lòng siêng năng phụng dưỡng cha mẹ”, thực ra thưa đại chúng tất cả chúng ta đây dã là cha mẹ rồi , nhiều khi mình ăn món mà con mình cúng dường cho mình nó ngon, thì không hẳn là ngon ở món ăn đâu, mà mình thấy ở lòng thơm thảo của nó đấy. Thầy thì không có con nhưng khi các đệ tử làm món gì mà từ lòng thành kính của nó thì Thầy thấy rất ngon lành, bây giờ quý Phật tử ở nhà mà con cái mình làm cho mình một mâm cao cổ đầy rồi đặt phịch xuống dưới bàn mà bảo, ông hay bà xơi đi thì mình có ăn đươc không? Không ăn được, không thể nuốt nổi. Nhưng có khi chỉ là cây rau sam cây rau dại thôi, nhưng với long thành kính mà nó làm cho mình bát canh thì lúc đấy mình ăn mình cũng thấy ngon lành.
Cho nên dân mình thường có câu “lời chào cao hơn mâm cổ là thế đấy” lời chào tức là sự kính trọng lễ phép, là phép tắc thì nó còn quý hơn mâm cổ đó, nhất là cha mẹ tuổi già rất cần tình cảm này, lúc đấy không cần mâm cao cổ đầy mà cần ở tấm lòng của người con hiếu kính với mẹ cha thương yêu cha mẹ,cho nên Phật dạy làm con thì phải hết lòng phụng dưỡng thương yêu cha mẹ. Trong kinh Vị Sinh Oán Đức Phật dạy “luận về điều thiện tột bậc không gì hơn là hiếu thảo, cái ác lớn nhất là làm hai song thân, kẻ lớn người nhỏ chăm sóc cho nhau trời còn giúp đỡ huống là phụng dưỡng cha mẹ”, luận về điều thiện tột bậc không gì hơn là hiếu thảo có nghĩa là điều thiện cùng tột nhất không gì hơn là hiếu thảo. Còn cái ác lớn nhất là làm hại song thân, song thân ở đây là cha mẹ. Kẻ lớn người nhỏ chăm sóc cho nhau trời còn giúp đỡ, ở trong nhà anh em mà giúp đỡ đùm bọc chăm sóc cho nhau còn được chư Thiên hộ trì huống hồ là con cái hiếu dưỡng cha mẹ là việc cực thiện chẳng lẽ chư Thiên không hộ trì được sao, cho nên người có hiếu được chư Thiên giúp đỡ. Như chúng ta thấy mình mà làm được điều gì cho cha mẹ vui thì mình cũng rất là vui, lòng mình rất hoan hỷ, chúng ta ngẫm một ngày nào đó cha mẹ không còn, thì lúc đó mình có thấy quạnh hiu không. Đi xa về mà thấy bóng cha mẹ thì thấy rất ấm lòng, dù cha mẹ có già nhưng cha mẹ vẫn là cái đòn nóc cho tất cả rui mèn tựa vào. Bản thân Thầy rất may mắn vì được sống trong gia đình mà tất cả con cháu chát đều rất yêu quý cụ nội, cụ có nụ cười rất là đôn hậu, nhìn thấy cụ cười là ai cũng vui vẽ hết, cho nên con cháu đi xa về là chạy ra cụ trước đã, thấy cụ ngồi niệm Phật là rất vui vẽ, rồi đến khi cụ mất mới thấy mình mất hẳn một góc trong lòng.
Chúng ta bây giờ còn mẹ còn cha thì thấy như là thừa, các cụ thỉnh thoảng nhắc mình một chút là mình muốn bỏ nhà đi, nhưng thử một ngày nào đấy về nhà không thấy bóng mẹ bóng cha thì có trống trãi không. Nên cha mẹ già là linh khí của gia đình , dù các cụ có già nua đi chăng nữa thì đó cũng là chổ dựa để chúng ta ấm lòng, vô cùng quý. Nhưng trong cuộc sống có những cái khi mình có thì không biết trân quý, khi mất rồi thì không tìm lại được, lúc đấy mới ăn năn hối tiếc. Nên trong những câu chuyện hiếu đạo thường dạy nếu ai vẫn còn cha còn mẹ thì mau mau mà làm tất cả những gì để cha mẹ vui lòng hòng báo đáp công ơn của cha mẹ. Thầy cũng mong toàn thể quý Phật tử chúng ta hàng ngày có thể sống biết ơn và thành kính phụng dưỡng cha mẹ, dâng lên đấng sinh thành những gì tốt đẹp nhất. Thì trước cũng có những vị giảng sư đã từng khuyên chúng ta rằng “hãy về cầm tay cha hoặc mẹ mà nói cha mẹ ơi con yêu cha mẹ lắm”, nói như vậy nghe có vẽ khách sáo nên nhiều người cứ ngại, hơi khó nói bởi mình lâu rồi không nói. Chứ thực ra lời yêu này mẹ nói với mình bao nhiêu lần rồi “con yêu của mẹ, con cưng của mẹ, cục vàng của mẹ” mẹ đã bao lần gọi mình như thế, mình đã nghe suốt cả một thời ấu thơ, nhưng lớn lên thì mình lại chẳng bao giờ nói với mẹ như thế. Mình thử nói với cha mẹ một lần như thế thử xem, chắc là cha mẹ mình cũng vui lắm, khi mình chân thật nói lên điều ấy. Thầy cũng mong sau buổi này chúng ta hãy mạnh dạn, dụ mẹ mình có chín mươi tuổi đi chăng nữa, mình mà nói được thế thì các cụ phấn khởi lắm, không có gì bằng cái đấy đâu, con mình cháu mình nói câu đấy sướng lắm.
Cho nên bảo cho các cụ đi Anh đi Mỹ thì các cụ cũng không thích bằng ở nhà mà có mấy đứa cháu quây quần, chúng nó bảo cháu yêu bà lắm. Người già các cụ sống tình cảm, mà đấy cũng là mình thực hiện cái chữ hiếu đấy, dạy con dạy cháu biết nối lời yêu thương ông bà đến cha mẹ rất là cần thiết. Ở đây nhất là những cháu thanh niên qua hôm nay rồi thì về hãy nói với bố mẹ mình những lời yêu thương đi nha, khi nói như thế không phải mình nói xã giao hay giả tạo, mà mỗi lần nói như thế là mình đang gieo vào tâm mình những hạt giống yêu thương kính trọng cha mẹ, nói như thế để tự hứa với lòng mình rằng từ hôm nay mình sẽ yêu thương kính trọng cha mẹ. Mình có gieo thì mới có cây có quả được, chẳng bao giờ nói yêu thương cha mẹ đến khi chết rồi thì mới khóc thì lúc đó để làm gì. Lúc bố mẹ còn sống thì mình hãy nói và làm những điều hiều thảo thì bố mẹ rất hạnh phúc, không có gì phải xấu hổ về việc này cả, chúng ta hãy thường nói lời yêu thương thì chắc chắn các cụ sẽ rất hạnh phúc và Thầy tin quý Phật tử cũng rất thích được nghe câu đó từ con cháu mình. Trong kinh Tứ Thập Nhị Chương Đức Phật dạy “người phụng thờ chư thiên quỷ thần chẳng bằng có hiếu với cha mẹ, cha mẹ là vị thần tối cao”, có nghĩa là những người mà suốt ngày giữ mấy cái miếu, thờ ông thần nọ thần kia, bà chúa nọ bà chúa kia, thờ ông tiên nọ ông tiên kia thì Phật dạy chẳng bằng có hiếu với cha mẹ. Cha mẹ là vị thần tối cao, chắc chắn Đức Phật không nói quá đâu, mình suốt ngày mình đến đền đến phủ đến miếu, khấn bái lễ lạy cúng cấp ông thần nọ bà chúa kia, làm sao mà bằng được vị thần tối cao này.
Nên quý Thầy mong quý Phật tử thực tập cái hiếu đạo này ở ngay nhà mình, Thầy tin rằng người con mà có hiếu họ khấn cầu điều gì thì đều cảm động đến chư thiên người ta hộ trì, mà người bất hiếu thì trời không dung đất không tha. Đất nước chúng ta trãi qua thời kỳ lịch sử đen tối, khi mà thực hiện cải cách, thì lúc đó có những người con đấu tố cha mẹ, có những vị cha mẹ là địa chủ, bây giờ có người yêu là cán bộ thế là phải đấu tố cha mẹ. Đem cha mẹ ra giữa đình mà chỉ mặt, nói tệ lắm cơ nói rằng “ cái thằng này cái con kia mày bóc lột mày thế nọ thế kia”, quả thật những người như thế quả báo đến rất nhanh trong cuộc đời, những người con như thế họ chỉ thấy cái lợi trước mắt, họ không biết họ phạm vào điều tội lỗi rất lớn đó là bất hiếu với người sinh ra mình, câu chuyện ấy đau xót lắm. Mà chuyện này không phải chỉ diễn ra ở một làng quê đâu ,mà nhiều làng quê như thế và sau đó thì quả báo đến ngay trong cuộc đời này, vậy thì có đúng cha mẹ là vị thần tối cao không.
Chúng ta đến thần đến thánh thì sợ lắm sợ mấy ông thần bà thánh trừng phạt, nên quỳ bái suýt xoa, thế mà ông thần bà thánh hằng ngày ngồi trong nhà mình thì mình không thèm quan tâm, sao mình không cung kính ông thần bà mẩu ở nhà đi. Có nhiều người đi ra đền phủ thì quỳ mọp lễ lạy còn về nhà thì đối xử tệ mạt với cha mẹ, những người như thế thì ai có thể phù hộ cho được. Cho nên trong đạo Phật Đức Phật rất quý vị trí của cha và mẹ, dù có những người cha người mẹ không được mẩu mực, và cũng có thể có những người cha người mẹ về đạo đức là tồi, là thành phần không tốt trong xã hội, nhưng bổn phận của chúng ta làm con vẫn phải tôn thờ hiếu thảo với cha mẹ. Vừa rồi trên một tờ báo của Ấn Độ có đăng tin một anh thanh niên gánh cả cha và mẹ trên đôi quang gánh, từ một vùng hẻo lánh xa xôi đến sông hằng, vì bố mẹ anh ước một lần được đến sông Hằng tắm và uống nước của con sông ấy và xách được hai bình nước về cúng tổ tiên. Mà cái vùng của anh ở rất xa xôi, không có các phương tiện ô tô qua lại, thế là anh này mới lót đệm vào đôi quang gánh của mình, sau đó lễ lạy cha mẹ và thỉnh cha mẹ ngồi vào đó, thế là anh gánh đi. Lúc đầu thì bố mẹ cũng không muốn vì thương con, mà anh này anh có hiếu vô cùng, anh bảo bố mẹ là cho con được thỏa nguyện được báo hiếu với bố mẹ, thì bố mẹ anh đồng ý anh cứ thế gánh bố mẹ đi trên đoạn đường trên 200km, mỗi ngày anh đi được trên 30km, ở Ấn Độ nổi tiếng về câu chuyện hiếu thảo của anh thanh niên này, anh chàng này gánh cha mẹ mà hai vai của anh trầy xước hết ra, thế mà anh này rất vui.
Mà trong kinh Vu Lan có nói đấy, nếu chúng ta có gánh cha mẹ trên hai vai đi khắp thế gian này, đi vòng quanh núi Tu Di và cha mẹ có tiểu dãi trên hai vai của mình, cứ như thế cho đến hết cuộc đời thì cũng không thể trả hết ơn sinh thành của cha mẹ. Lại có chuyện này, cháu này học xong phổ thông nhà nghèo mẹ bị bại liệt, dưới thì có hai em nhỏ, bố đi làm lương chẳng được bao nhiêu, mà bây giờ phải đi làm nuôi em, mà cháu này rất khát khao thi vào đại học và cháu rất chăm học. Cháu thi đại học thi xong rồi, thì đến ngày nhận điểm thì báo cháu đổ đại học, ban đầu thì cháu rất là mừng nhưng sau đó cháu rất buồn, sau đó thì cháu đã gấp giấy báo đổ cất đi và bảo bố rằng con trượt đại học rồi, vì cháu nghĩ rằng nếu cháu mà đi học đại học thì vất vả cho bố phải chăm mẹ chăm em, lại gánh gánh nặng mình nữa, nên cháu đành nói dối với bố như thế. Sau đó thì chau xin bố đi làm phụ với bố, thì ông bố cũng không biết nên động viên “con cố gắng sang năm bố lo cho con ôn thi”, mà sau này ông bố mới phát hiện ra khi lục túi áo của cháu thấy giấy báo đổ đại học, câu chuyện rất cảm động, thì đấy cũng là những người con biết thương cha thương mẹ sẳn sàng hy sinh bản thân mình. Và ở Việt Nam mình cũng có câu chuyên nổi tiếng là Thúy Kiều bán mình chuộc cha, cô gái này đã thực hiện một hạnh hiếu vô cùng cao quý, một cô gái đang ở độ xuân xanh, biết bao nhiêu tài tử giai nhân đến với mình kễ cả các vương tôn công tử. Thế nhưng cô đã sẳn sàng hy sinh bán thân mình chuộc cha, rất đáng quý.
Ở Trung Quốc c&oac