Sống an vui
Khi biết đời mong manh…
Thứ bảy, 22/02/2023 11:55
Hãy biến những ngày đang sống như một thiên đàng trên cõi đời cho người thân, và cho cả chính mình. Bởi vì, một khi chúng ta ra đi, không có gì là vĩnh cữu, ngoại trừ những “di sản tâm hồn” mà ta để lại.
Con người được xem như chúa tể các loài, ấy thế mà chưa lúc nào như thời điểm này tâm lý con người bị hoang mang giao động thật nhiều trước một con virus vô hình vô dạng mà mắt thường không thấy được. Người ta thường bảo nhau cái gì thấy mới tin, không thấy không tin, thế sao lại tin sự hiện hữu của con virus vô hình này nhiều đến thế?
Tương tợ, bình thường phần nhiều con người không tin vào luật trời vì vậy mà bất chấp nhân quả tội phước, việc ác cứ làm, cho đến lúc quả báo hiện hành thì.. có muốn tin cũng đã muộn. Trước cái chết, những con người bình thường 'hét ra lửa', 'coi trời bằng vung' cũng trở nên đáng thương và tội nghiệp làm sao! Thế mới biết, chính cái chết dạy cho con người biết sống.
Tuy gọi là sống, nhưng rất nhiều khi chúng ta không biết trân quý sự sống, rất mong manh. Ta cho rằng sống là chuyện tự nhiên như mặt trời mọc và lặn mỗi ngày, và quên mất “được sống” là một ân huệ. Vì, sẽ có lúc, mặt trời sẽ mọc, trái đất vẫn quay, và ta không còn hiện hữu nữa.
Một con virus nhỏ có thể quật ngã hàng trăm, hàng ngàn, hay hàng triệu người, không kể già trẻ lớn bé, đủ mọi thành phần giai cấp giàu nghèo. Cho đến những người lừng danh, được tôn sùng như siêu nhân rồi cũng đến lúc sẽ ra đi mà thôi. Từ vài tháng tuổi, 13 tuổi, 41 tuổi, hay 82 tuổi, ai rồi cũng có một ngày.
Kobe Bryant hay những người có tên tuổi đã ra đi trước đó như Steve Jobs, Michael Jackson, Elvis Presley, hay ngay cả Albert Einstein, đều để lại những “di sản”, không phải là vật chất, mà quan trọng hơn cả, là những gì họ đã đóng góp cho cuộc sống.
Mỗi cá nhân chúng ta, tuy không được nổi tiếng để hàng triệu người thương tiếc, nhưng, vẫn có nhiều người thân yêu sẽ luyến tiếc về sự mất mát một khi ta từ giã. Điều quan trọng ở đây, nên sống trọn vẹn mỗi ngày, dành tất cả những yêu thương cho người thân thuộc. Hãy biến những ngày đang sống như một thiên đàng trên cõi đời cho người thân, và cho cả chính mình. Bởi vì, một khi chúng ta ra đi, không có gì là vĩnh cữu, ngoại trừ những “di sản tâm hồn” mà ta để lại.
Nếu biết ngày mai sẽ muộn màng
Ta còn đuổi bóng chạy miên man..
Hơn, thua, hờn, giận.. còn không nhỉ?
Hay dặn lòng biết.. trân quý thời gian..