Kiến thức
“Không có cái gì đáng giận cả, chỉ tại Phật tử nhẫn không được thôi”
Chủ nhật, 27/11/2023 01:45
Ngày xưa lúc tôi bệnh có lên Phương Bối am ở với thầy Nhất Hạnh. Lúc đó Phật tử ở các tỉnh gởi thư cho tôi, kể chuyện bị người ta ăn hiếp, cuối cùng họ nói: “Thưa Thầy, người ấy làm như vậy thật là đáng giận”.
Người tu mà tham vẫn nuôi, sân vẫn giữ thì tu làm chi.
Có nhiều người nói “câu đó đáng giận quá, không giận sao được?”
Ngày xưa lúc tôi bệnh có lên Phương Bối am ở với thầy Nhất Hạnh.
Lúc đó Phật tử ở các tỉnh gởi thư cho tôi, kể chuyện bị người ta ăn hiếp, cuối cùng họ nói: “Thưa Thầy, người ấy làm như vậy thật là đáng giận”.
Tôi gởi thư trả lời rằng: “Không có cái gì đáng giận cả, chỉ tại Phật tử nhẫn không được thôi”.
Nếu rơi vào tham sân si mạn, thì cảnh giới biến hiện ra là biển nghiệp
Chúng ta nhẫn không được rồi đổ thừa sự việc đáng giận, con người đáng giận để mà giận.
Thật ra cái gì cũng có thể bỏ qua được hết, khi ta biết rõ nó không thật.
Bởi không biết rõ nên càng nghĩ càng giận.
Đáng giận hay dễ giận là câu tục ngữ để che đậy lỗi dễ sân của chúng ta.
Tu như vậy làm sao phá được sân si?
Chừng nào phá được sân si, ta mới có phần tự chủ, có tự chủ mới có tự do.
Tự do là nhân sẽ đưa đến quả giải thoát.
Người tu cần phải chiêm nghiệm kỹ nội tâm của mình, chớ không phải đua nhau trên hình thức bên ngoài.
Tôi từng nhắc nhở quí Phật tử, không phải ăn chay nhiều là tu, không phải tụng kinh giỏi là tu.
Có nhiều vị tụng kinh rất siêng, ăn chay rất giỏi, mà con cháu nói trái ý một chút thì chửi om sòm.
Như vậy có phải tu chưa?
Tu như thế chỉ làm cho người ta cười thêm.
Người biết tu, thật tu là phải tự kềm chế mình, tự kiểm tra lại những lỗi lầm sai quấy của bản thân để chừa bỏ.
Siêng năng sửa lỗi hằng ngày hằng giờ mới có thể tiến được.
Trích trong: Nghiệp thức và tánh giác.