Sách Phật giáo

Ngày về: Ghi lại những kỷ niệm tại Làng Mai

Thứ bảy, 22/06/2023 06:05

Dù gặp Sư Ông Làng Mai rất trễ, tháng 10 năm 2018, Sư Ông quyết định trở về sống những năm tháng cuối đời tại Tổ đình Từ Hiếu, Huế. Nhưng những năm tháng được hầu cận thị giả cho Sư Ông là những năm tháng vô cùng đặc biệt

Audio
Ngay ve

Ngày về là những mảnh ký ức về những ngày Thầy Thích Nguyên Tịnh làm thị giả bênSư Ông Làng Mai (Thiền sư Thích Nhất Hạnh), đan xen những chiêm nghiệm và câu chuyện của cá nhân Thầy, được trình bày ở dạng những bài viết ngắn. Giữa các bài viết là các bài thơ do chính Thầy sáng tác.

Tác giả đã viết về “Ngày về” trong niềm vui và lòng biết ơn. Những bài viết trong tác phẩm không sắp xếp theo trật tự thời gian. “Ngày về” đã biểu hiện dòng chảy của hồi ức, dòng chảy từ trái tim. Kỷ niệm về Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã truyền trao con đường thực tập chính bằng thân giáo của Người.

Dù gặp Sư Ông Làng Mai rất trễ, tháng 10 năm 2018, Sư Ông quyết định trở về sống những năm tháng cuối đời tại Tổ đình Từ Hiếu, Huế. Nhưng những năm tháng được hầu cận thị giả cho Sư Ông là những năm tháng vô cùng đặc biệt, phần lớn nội dung cuốn sách, ghi lại những kỷ niệm trong thời gian Thầy được làm thị giả cho Sư Ông, như một vòng hoa thơm thảo kính dâng Sư Ông Làng Mai.

Cuốn sách gồm 11 chương, mỗi nội dung là tiếng lòng, tiếng thơ ca về tình Thầy trò, những ân đức và học được những bài học Sư Ông trao truyền.

Trích đoạn sách bên dưới sẽ giúp bạn đọc Cổng thông tin Phật giáo Việt Nam thấy được ân tình thầy - trò giữa thiền sư Thích Nhất Hạnh và tác giả.

Con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay

Thầy hát cùng chúng tôi bằng cả trái tim. Thầy rất thích nghe các con của Thầy hát bài này. Bài thơ ấy cũng hàm chứa một sự thực tập rất sâu sắc mà Thầy muốn nhắn nhủ. Đêm nay, giữa khung cảnh ấm tình này, Thầy đã hát và phát âm rõ ràng nhiều từ.

Các con của Thầy vui quá, xúc động quá, nhiều sư em đã vừa hát vừa đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt không ngăn được. Mà thực sự không ai cần phải cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt hạnh phúc ấy. Các anh chị em đã nói lên niềm vui khi nghe được những từ Thầy phát âm tròn chữ trong bài hát. “Bạch Thầy, Thầy hát rõ chữ lắm!”, “Thầy ơi, Thầy phát âm chữ ‘cẩn trọng’ hay ghê!”, “Thầy ơi, mình hát lại một lần nữa nghe…”

Thầy có vẻ hơi mắc cỡ khi các sư con khen nhiều quá, nên đã vừa cười vừa nói: “Thôi được rồi!” Thầy còn nói thêm mấy câu nữa, nhưng do vừa nói vừa cười thành tiếng nên chúng tôi không nghe rõ. Tâm linh anh chị em chúng tôi ai cũng bị chấn động bởi những từ Thầy nói. Dù những từ Thầy nói phát xuất từ kết quả tập luyện hay đi ra từ tàng thức thì chúng tôi đều hạnh phúc như nhau. Nhiều người trong số chúng tôi chưa từng nghe Thầy nói lại một từ nào kể từ ngày Thầy bệnh. Thầy đưa tay chỉ tới phía trước. Mọi người nhìn theo hướng ánh mắt Thầy. Sư em Trăng Non Cao đang vừa cười vừa đưa tay thấm những giọt nước mắt.

Không phải một mình sư em xúc động. Nhiều người đã khóc. Thầy cũng xúc động và ánh mắt Thầy tràn đầy tình thương. Chúng tôi tìm thấy bóng dáng Thầy nơi thâm sâu năm uẩn của chúng tôi. Trở về và yên lại, chúng tôi tức khắc thấy được bóng dáng Thầy hiển hiện. Tôi mãi mãi tin lời Thầy:

Chúng ta hãy cùng đi chơi

Nơi bản môn

Để thấy giữa trời tuyết đông

Hoa anh đào nở rộ

Tại sao lại nói tới chia ly

Em thấy không?

Tôi không cần chết

Mà với em mỗi phút giây vẫn có thể trở về.(Nhất như – Thầy Làng Mai)

loading...