Sống an vui

Người nghệ sĩ già với một trái tim yêu nghề mãnh liệt

Chủ nhật, 17/10/2022 03:48

Ông Lê Minh nói cái nghề ông làm thật lạ lùng, không hẳn khó mà nào phải dễ. Người có chút khiếu thẩm mỹ, yêu thích sáng tạo mới gắn bó lâu dài với công việc tạo hình cào cào, châu chấu.

Audio

Gánh cào cào độc nhất giữa lòng phố thị

Ông Lê Minh (69 tuổi) từng là họa sĩ, sống bằng nghề vẽ tranh. Từ nhỏ, ông đã yêu hội họa, thích “chơi” với màu sắc. Cậu bé ngày nào cứ thế lớn lên, theo tháng ngày tự rèn giũa thành họa sĩ. Long đong với đời, lúc vinh hoa, khi nghèo khó nhưng ông không bỏ được niềm đam mê với tranh, nói rộng hơn là nghệ thuật. Cho đến một ngày, mắt phải mờ dần, được phẫu thuật nhưng không khá hơn, lão họa sĩ chọn dừng - đúng ra là vì không thể tiếp tục vẽ như trước.

Ảnh sưu tầm

Ảnh sưu tầm

16 năm qua, chỉ trừ những ngày có chuyện chẳng đặng đừng, ông Lê Minh mới không chở “cả gia tài” dạo quanh các con phố TPHCM. Còn lại, ngang dọc khắp các con đường, thỉnh thoảng vẫn thấy bóng dáng người nghệ sĩ già cặm cụi làm cào cào, châu chấu bằng lá dừa nước. Ông nói khoái nhất là khi được khen làm đẹp, hễ được khen thì mệt cách mấy cũng sướng rơn.

Trong những ngày cảm nhận rõ rệt sức khỏe không còn tốt, nhớ lại hình ảnh con cào cào, châu chấu, cá, cua… được làm bằng lá dừa nước thuở nhỏ, tay chân ông lại táy máy muốn làm thử.

“Hồi còn ở quê nhà Tiền Giang, tôi từng thấy có người làm cào cào, châu chấu bằng lá dừa nước để bán. Thời đó còn nhỏ, tôi thấy thích nên tập làm chứ không nghĩ có ngày kế sinh nhai lại nhờ vô lá dừa nước. Ban đầu, vợ tôi cũng nghi ngờ, nghĩ chồng mình làm chi cho cực, tốn công vô ích nhưng khi tôi bán được vài con, mỗi con giá 5.000 đồng, bà lại ủng hộ, động viên” - ông Lê Minh kể.

Ngày thị lực yếu dần, chỉ mắt trái còn thấy rõ, ông Minh không có nhiều sự lựa chọn cho công việc nhưng phải làm vì bốn đứa con đang tuổi ăn, tuổi học. Quán cơm của vợ ông chỉ lo được phần nào cho các con, vậy nên ông muốn đỡ đần.

Ảnh sưu tầm

Ảnh sưu tầm

Câu chuyện cảm động về tình phụ tử của 2 cha con nghệ sĩ Quốc Tuấn

“Đây là bộ môn nghệ thuật cần sự khéo tay mà tôi thì thích công việc như vậy. Tiếp nữa, khi tuổi ngày càng cao, khó vận động nặng, việc ngồi một chỗ “chơi” với những thứ tự nhiên cho tôi cảm giác bình an cũng là sự lựa chọn tốt. Mà tôi còn làm được, khỏe lắm, cho tôi ngồi một chỗ không chừng lại sinh bệnh” - ông Minh cười lớn.

Niềm đam mê không tuổi tác

“Sáng cứ 8 giờ, tôi có mặt ở điểm bán. Ngày đi làm, ngày kế nghỉ ở nhà chuẩn bị vật liệu. Trong giỏ có trái cây bà xã để sẵn, có nước uống. Tôi cứ cà rịch cà tang làm lai rai đến trưa, trễ nhất 12 giờ tôi chạy xe về ăn cơm với vợ. Con gái không cho làm nhưng tôi vẫn còn mê lắm, thích được người ta khen mình làm đẹp nên cứ muốn đi bán. Lúc ngừng đèn đỏ, có ai tới mua mà khen đẹp là đã vô cùng” - ông Minh lại cười.

Ảnh sưu tầm

Ảnh sưu tầm

Trò chuyện với lão họa sĩ mới thấy tuổi già vẫn có những quyền năng không lứa tuổi nào có được. Là khi mình chậm chạp một chút, vợ con không rầy la. Là khi mắt mờ dần, mình “có quyền” chọn một công việc phù hợp để tiếp tục thấy bản thân có ích, còn niềm vui sống. Ông Minh bảo nói vậy để giữ tinh thần lạc quan, yêu đời, vì ai rồi cũng đến tuổi phải chấp nhận mình già đi, có muốn tránh cũng không được.

loading...