Sống an vui
Niềm vui đơn thuần
Chủ nhật, 25/02/2021 09:28
Tu tập không phải là cái gì đó quá cao siêu mà đơn giản chỉ là nhận chân được thực tại nhiệm mầu, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, con đều thực tập chế tác cho mình một niềm vui với chính công việc của bản thân, với chính huynh đệ xung quanh.
Tiết tháng Giêng có chút se lạnh, ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tĩnh lặng uống trà và xem sách, bất chợt con đọc được một bài thơ của thi hào Tô Đông Pha:
"Đầu xuân mưa phất gió se
Sương mờ liễu rủ bên khe núi ngàn
Rộn ràng suối lên thượng ngàn
Trà thơm rượu ngọt hương đan khí lành
Rau xanh măng trúc thanh thanh
Đơn thuần mỹ vị trần gian ấy mà."
Bài thơ làm con ấn tượng nhất là câu cuối "Đơn thuần mỹ vị trần gian ấy mà!"
Nghe thì giống như Tô tiên sinh đang cảm thán một bữa ăn ngon dân dã giữa tiết xuân với bè bạn, nhưng con lại cảm thấy thích câu thơ ấy vô cùng. Như thế nào một bát canh, một dĩa rau lại là mỹ vị trần gian, những món ăn quá mức là bình dị, đơn thuần nhưng khi ta hài lòng với nó, khi ta ăn trong một niềm trân quý và biết ơn thì dầu là một món rau luộc cũng cảm thấy hơn cả sơn hào hải vị.
Con lại nhớ những lời sư phụ dạy, chỉ khi nào mình biết đủ thì mình mới cảm thấy hạnh phúc và an vui... Đã hơn tám tháng rời tu viện, tập sống ở Ni trường, thật sự những ngày tháng này đã cho chúng con rất nhiều trải nghiệm và con càng thấm thía những lời thầy dạy hơn “Chỉ khi hài lòng với hiện tại, mình mới không còn khổ đau”
Niềm vui thật sự đến từ những điều giản đơn nhất, khi chánh niệm được áp dụng vào những việc làm thường ngày như rửa chén, quét sân, nấu ăn, giặt giũ...thì những việc đó cũng đã tạo cho con niềm an lạc giống như đang ngồi thiền, tụng kinh trên chánh điện. Đã biết bao lần con phải nhận lấy sự khó chịu từ ngoại cảnh , thế nhưng, con nhận ra một điều rằng, càng vùng vẫy trong khổ đau thì càng tăng thêm sự mệt mỏi để rồi con chợt ngộ được chỉ có thể chuyển hoá những phiền não, giận hờn thành niềm vui thì mới an tâm tu tập được.
Tu tập không phải là cái gì đó quá cao siêu mà đơn giản chỉ là nhận chân được thực tại nhiệm mầu, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, con đều thực tập chế tác cho mình một niềm vui với chính công việc của bản thân, với chính huynh đệ xung quanh. Con dần hiểu được tầm quan trọng của câu "thiểu dục tri túc", không những đối với vật chất bên ngoài mà ngay cả bên trong tâm trí cũng phải dừng đi những suy nghĩ ham muốn, hưởng thụ dục lạc.
Niềm vui đơn thuần thật sự chỉ đến từ cuộc sống đơn giản, mộc mạc. Bên ngoài xã hội có biết bao nhiêu người đang chật vật với đời sống mưu sinh khi tình hình dịch bệnh vẫn kéo dài từ năm ngoái đến tận năm nay. Nhìn lại bản thân, chúng con cảm thấy thật may mắn khi có được sự che chở của Tam Bảo và cư trú dưới mái già lam cùng sự thương yêu, chăm sóc của quý sư cô và con dần nhận ra rằng chỉ khi nhìn thấy nỗi khổ của người khác ta mới thật sự quý trọng thực tại của chính mình.
Mỗi khi được theo quý sư cô hành khất hằng kì con đều lắng nghe được những lời lo lắng, buồn bã của các vị đàn việt vì dịch bệnh, vì mùa màng, không có doanh thu ... Những hình ảnh đó đã nhắc nhở cho con phải sống thật xứng đáng để thọ lãnh bát cơm từ các vị. “Nhận đời manh áo bát cơm, tặng đời trọn vẹn tâm hồn thanh cao." Người tu hành chỉ một bình trà, một bát cơm...ngày ngày để tâm trí tĩnh lặng, chuyển hoá tâm phiền não, gửi đến năng lượng lành đến tất cả mọi người.
Mọi khúc mắc oan khiên đều xem như gió thoảng mây bay. Đã cất chân lên con đường cao rộng thì phải đủ dũng khí đạp đổ bụi gai thế tục.
Thường tạo nghiệp lành để sống an vui
Tết đến xuân về nhưng con chỉ có thể đảnh lễ thầy từ xa. Con được biết tết năm nay sư phụ lại nhập thất, hình ảnh Người thiền hành quanh hành lang ngày nào nơi Thất Vô Sự vẫn hiện diện trong tâm trí con. Đó là hình ảnh con cảm thấy thật đẹp và bình an. Năm ngoái, thầy nhập thất...mỗi lần đi ngang huynh đệ chúng con đều ngước nhìn lên để xem thầy có đang thiền hành không, khi được thấy thầy con hân hoan lắm... Bây giờ nghe thầy lại nhập thất, tuy không thể về đảnh lễ thầy trước nhưng dường như cũng giống với các huynh đệ khác...ở nơi đây con vẫn cảm nhận được nguồn năng lượng từ thầy.
Con vẫn nhớ lần mà thầy giảng về hai chữ "Vô Sự". Hãy thực tập sống vô sự trong đa sự. Hãy tìm an vui ngay nơi công việc của mình. Đời chỉ vô sự khi tâm ta vô sự, từ đó mình có được hỷ lạc. Vậy đó, những lời thầy dạy cũng mộc mạc và bình dị, không trau chuốt ngôn từ, không cao diệu nhưng luôn đi vào tâm thức của chúng con.
Con thực tập chế tác niềm vui và hạnh phúc từ những điều giản đơn nhất!