Sống an vui
Tập buông bỏ có dễ dàng?
Thứ năm, 06/03/2024 07:00
Nói rằng "hãy buông đi, sẽ nhẹ nhàng" hoặc "đừng buồn nữa, rồi sẽ qua thôi" nghe thì nhẹ huề thế đó, nhưng để buông và thôi buồn là chuyện không phải một sớm một chiều và không phải ai cũng làm được.
Có người bảo rằng, tớ biết là không nên nhớ, nghĩ về quá khứ vì nó đã xa, đã qua... nhưng trái tim dường như không nghe "mệnh lệnh" của cái đầu và đôi khi, cái đầu nó "cứng" quá, không nghe trái tim mách bảo, thổn thức. Tớ cũng biết là, ai đó gây ra đau khổ cho mình là họ đang tạo nhân xấu cho quả báo không lành về sau, mình cần thương họ hơn là trách móc, oán hờn nhưng mình chưa làm được vì cái tôi sân giận trong mình còn đó...
Mình nhận ra, ngay cả cái đầu và trái tim ở trong cùng một thực thể tưởng chừng dễ dàng thống nhất mà còn khó đi đến "câu trả lời cuối cùng" thì làm sao giữa hai thực thể người có thể hiểu và hòa hợp một cách tuyệt đối, và nghe lời một cách dễ dàng!
Vì thế, người xưa mới rút ra "nói thì dễ, làm mới khó", nó cần thời gian, cần sự dụng tâm, dụng công rèn luyện, tu sửa liên tục. Tất nhiên, phương pháp tu sửa, rèn luyện là rất quan trọng, nói cách khác là "đơn thuốc" được kê trúng bệnh thì mới mau lành. Do đó, mình cần phải là một "lương y" vừa giỏi vừa tận tâm thì mình mới có thể trị được tâm bệnh của mình.
Và, hơn hết, mình cũng phải là một bệnh nhân ngoan nữa thì bệnh mới mau lành.
Bệnh nhân ngoan là bệnh nhân biết nghe lời bác sĩ, tuân thủ phát đồ điều trị, uống thuốc đúng liều, đúng bữa và cách ly với mầm bệnh một cách tốt nhất.
Thân bệnh hay tâm bệnh cũng đều phiền não, cũng đều vắt kiệt sức của mình. Nếu mình nhận diện được bệnh thì mình có cơ hội rất lớn để chữa lành, nhược bằng cố chấp thì sẽ tổn hại đến thân tâm, huệ mạng. Nhớ được nguyên lý, phàm là người ai cũng có lúc bệnh, bệnh thì phải chữa mới lành thì mình sẽ thôi không ngại ngần mà chẩn đoán, tầm soát, mà thật thà bộc bạch sự yếu đuối bệnh tật của mình.
Chỉ cần chịu làm như thế là mình đã bắt đầu buông, đã nhẹ bớt phần nào rồi. Và đó chính là chìa khóa để mình bước vào một chặng mới của lộ trình thực tập, và hoa trái an vui bắt đầu hé nụ từ đây!
Còn thời gian để đạt được kết quả ấy thì tùy người, tùy phương tiện mình sử dụng, nhưng chỉ cần mình biết mình đã có đường đi tới cái đích đó, dẫu không thành trong đời này thì đời sau và sau nữa... mình cũng sẽ đi, rồi sẽ đến đó thôi, không có gì phải nôn nóng, vì "dục tốc bất đạt", vì mỗi người căn cơ mỗi khác, đâu ai giống ai đâu?