Kiến thức
Tri kỷ đến từ đâu, ai là tri kỷ của đời mình?
Thứ năm, 07/05/2022 02:36
Sư về ở chốn non cao, vui thú điền viên thôn dã cư, uống trà, đọc sách, luận kinh thi. Chốn thiên nhiên đơn giản thưởng trà dưỡng sinh khí. Với sự đơn giản và tự nhiên, tâm hồn có xu hướng bình tĩnh lại, tĩnh tâm nên sáng suốt, thân khỏe, tâm an, trí sáng khiến cuộc sống trở nên hạnh phúc.
Sáng thức dậy pha ấm trà, lâu dần trong quan sát từng cử chỉ chuyển sang cách pha trà, chợt nhận ra pha trà cũng làm tâm trở nên tĩnh! Giảm, nén dục vọng xuống thấp một chút, đưa lý trí và tinh thần lên cao một chút, uống chén trà, nghi thức là nghi thức khi cần, đến lúc thượng thừa đạt cảnh giới vô nghi, thưởng thức trà, Tôi và Bạn và Chúng ta - trong từng hơi thở sẽ cảm nhận và thấy rằng: Bình an thật không xa lạ, nở nụ cười Khanh khách mà thấy cái Bình - An bình đối ẩm nào có khác chi cái An lúc ý vị thanh sảng, mới mẻ khiến lộc non chợt nở bên trong và lòng thanh tịnh không chút dục vọng chính là đạo lý uống Trà.
Và, tay nâng chén miệng uống trà, thanh thanh hương thiền thoang thoảng; nghi thức thưởng thức trà khiến cho người có mặt trở nên tri kỷ đến lạ thường, tri kỷ là thứ tình cảm vô định hình nhưng kỳ thực lại mang âm hưởng của đạo lý bình an và hạnh phúc, bình sinh ta có trong ta là vậy, cái mà người ta gọi là trên tình bạn nhưng lại thi vị, thanh tao và trong sáng hơn cả một tình yêu!
Ẩn giả, trà giả đến hành giả cứ tiến bước như trà và nước chẳng thể thiếu vắng nhau nhưng cũng tự do tự tại trong nhau, trà chung ấm trà nước bên đường nước, đến khi đúc kết thành đạo lý thì ân và nghĩa là hương nồng vừa thanh vừa đượm, ấy trà ấy đạo nào có khác chi.
Có chung trà là điểm chung trong ý thi vị thanh tao đó, tiến trình không ngừng nghỉ giao hoà nhưng không làm mất của riêng nhau, mà cái đích cuối cùng người ta sống đến hết cuộc đời đối diện với sanh tử mà lòng thì không vướng bận tử sanh chút nào, ý vị là chỗ đó, là hướng tới cái đó, là cải biến cái thô tục thành thanh vị chung một ấm, có nóng có lạnh, có kiềm hãm có cho nhau, có hút nhau tạo thành hương vị, từ bên ngoài đưa vào nhưng lại đạt đến độ giao hoà mà lại có tách biệt một khung trời riêng của nhau, hoá ra tri kỷ quả thật là điều mà nhân sinh xem như mộng nhưng lại có thật không hề mộng. Vì đến khi đạt được sự quân bình cần thiết của nhau thì nó mang lại cái cảm và cái ứng có cho nhau trong lòng tri kỷ.
Uống trà thưởng trà, có nhu có thanh mát như nước lại có dũng lực khi nóng lên khi độ đủ để hãm ấm mà ấm lên dần khi thăng hoa thành vị. Thật thú vui vô cùng không một bên nào làm mất vị của bên nào, cứ thể có mặt cho nhau, trong ngoài hợp nhất. Thật là từ bên ngoài đưa vào nhưng lại mang theo một năng lượng giao hoà vì bên trong có đủ độ để có thể hãm cho hương vị giao hoà đều đều dần dần để đạt đến độ thăng hoa.
Con đường ấy chân thành mà hiển nhiên như mỗi ngày lại trở thành một phương cách khiến thân và tâm, ta và người trở nên thi vị có thật đến độ chân tình. Hạnh phúc là vậy, Đạo lý nằm ngay chỗ ấy, lúc mà có thăng có trầm, có cho có nhận như thế ấy mới là con đường đưa đến đỉnh cao của nghệ thuật hạnh phúc.
Ở đây, trong đời này, tri và kỷ giao hòa hợp lại làm cho nó không đơn thuần là con đường nhất định phải đạt được bởi do lòng ham muốn, mà là phép tắc của sự đồng điệu với nhau lúc tiến đến chỉ cùng cho ra hương vị để đạt được sự thanh tao, trên hết là một phương tiện hữu hiệu như đã được trầm ngâm bên trong nhằm làm trong sạch và tương tác nhau khiến tâm hồn trở nên hạnh phúc, bằng cách này, thật đơn giản, trước tiên, hãy hòa mình một cách tự nhiên, cho và nhận trong cái thiên nhiên như vậy, để từ đây thân trở nên an và khỏe đến lòng cũng tự nhiên trau dồi tu sửa, ý hợp tâm giao thân tâm đạt đến cùng một hơi thở, cái nhịp đó, nuôi dưỡng phẩm tính và đạt đến đỉnh cao, tiến tới giác ngộ.