Góc nhìn Phật tử

Chuyện chưa kể

Thứ hai, 20/05/2021 06:29

Nhớ lại ngày nào, khi tôi và mẹ ngồi trò chuyện tôi nói. Mẹ ơi! con không lấy vợ đâu! Mẹ tôi ngỡ ngàng không tin vào tai mình nữa, mẹ nói con bị làm sao vậy? Sao lại không muốn lấy vợ? Tại sao không lập gia đình lối nghiệp cha mẹ?.

Biết nói sao cho mẹ hiểu bây giờ, chuyện tôi muốn xuất gia. Một vấn đề kinh thiên động địa chưa từng xảy ra trong ngôi làng nhỏ của tôi. Miệng cứ ấp úng mãi tôi mới nói được câu mẹ ơi con muốn…,con muốn…, xuất gia mẹ ạ!

Mẹ bảo tôi, xuất gia khổ lắm con à! Suốt ngày tụng kinh, niệm Phật, ăn chay. Người xuất gia không vợ, không con. Những lúc ốm đau, bệnh tật, ai chăm sóc, ai thuốc thang. Còn nữa đến khi về già thì ai nuôi. Mẹ đưa ra hàng loạt cái thấy, cái biết xưa nay của mẹ. Tôi nói mẹ không phải lo lắng chuyện đó. Khi xuất gia con có Sư phụ có huynh đệ. Sư phụ cũng như người cha vậy, Thầy sẽ chăm sóc cho con, còn có cả quý Sư huynh, Sư đệ nữa sẽ lo cho con mà. Mẹ đừng lo lắng mẹ nhé, mẹ chỉ cần đồng ý cho con xuất gia là được. Mẹ im lặng nhìn tôi vẻ lo lắng. Tôi biết nói như vậy cho mẹ an tâm thôi, còn những chuyện khác tôi chưa dám chắc chắn lắm, bởi vì tôi đã sống ở chùa bao giờ đâu. Làm sao mẹ không lo cho được. Con mẹ rứt ruột đẻ ra mà. Trước quyết định quan trọng như thế, người mẹ nào lại không đắn đo, suy nghĩ cho tương lai đứa con của mình cơ chứ!

Nét đẹp của người xuất gia

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Sau bao nhiêu khó khăn, thử thách cái ngày tôi mong chờ cũng tới. Buổi sáng hôm đó tôi rất hạnh phúc. Tôi chẳng dám gọi điện về báo cho gia đình biết sáng hôm nay tôi xuất gia. Tôi sợ mẹ buồn, mẹ chưa hiểu đạo mà, thôi cứ để sự đã rồi hãy báo tin sau. Quỳ trên chính điện những dòng suy nghĩ thay nhau lên ngôi. Chỉ hơn tiếng đồng hồ nữa thôi, tôi sẽ được Sư phụ làm lễ Thế Phát xuất gia, trở thành tu sĩ, sống đời phạm hạnh. Một niềm vui khó tả, hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Có lẽ đây sẽ là ngày hạnh phúc nhất, đáng nhớ trong cuộc đời của tôi. Ngày hôm sau các Sư huynh tặng rất nhiều quà chúc mừng. Những quyển kinh, luật Tì Ni rất cần thiết cho người mới bước đầu xuất gia nhằm khép mình vào giới luật.

Buổi tối, khoảng hơn tám giờ, sau thời khóa của Sư phụ. Tám huynh đệ chúng tôi qua phòng nghe Sư phụ chỉ dậy, sách tấn việc tu học. Thầy dạy các chú phải thấy hạnh phúc khi mình còn đầy đủ lục căn. Trẻ tuổi mà biết đến Phật pháp, lại còn được xuất gia tu học. Đây là nhân duyên thù thắng, phải tinh tấn tu tập cho tốt. Về sau làm lợi ích cho đạo, báo ơn Phật, ơn Tổ, không uổng phí một đời xuất gia: “Hãy sống như hoa dù sự sống ngắn ngủi, nhưng hoa đã tỏa hương và làm đẹp cho cuộc đời này”

Giờ dùng cơm sáng thầy Tâm Thuận luôn là người đi sau cùng. Thầy đi kiểm tra sư huynh đệ và quý Phật tử, xong đâu đó rồi Thầy mới vào trai đường. Thầy cứ đi qua, đi lại xem có Phật tử nào để vạt áo tràng rơi xuống đất không, chỗ nào hết đồ ăn, Thầy tự tay mang thức ăn tới. Việc làm của Thầy tuy nhỏ bé nhưng tôi thấy hạnh phúc lắm, Thầy chu đáo như mẹ của tôi vậy. Có lần tôi bị bệnh nằm ở Tăng xá không xuống dùng cơm sáng, Thầy đi kiểm tra thấy tôi còn nằm Thầy hỏi?

Chú nào đây?

Sao không đi ăn sáng?

Tôi trả lời: Dạ bạch Thầy con bị bệnh.

Thầy nói: Sao không xuống y tế mà lại nằm đây?

Lý tưởng xuất gia của tôi

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi đáp: Dạ bạch Thầy con chỉ bị cảm nhẹ thôi ạ. Dùng sáng xong Thầy nhờ một Sư huynh mang cháo nên phòng cho tôi. Mấy sư huynh biết tôi bệnh đều tới thăm hỏi. Một Sư huynh phát tâm nấu cháo, hiểu được tâm lý người bệnh, nên mỗi ngày sư huynh nấu một món cháo khác nhau. Nào cháo hạt sen, cháo đậu đỏ, cháo gạo lức, cháo thập cẩm, cháo nấm…, dù không muốn ăn nhưng tôi cũng cố gắng ăn cho hết, cháo Sư anh nấu ngon quá mà, cũng là để đáp lại tình cảm của Sư huynh, tôi ăn hết một cách ngon lành. Có Sư huynh rất tâm lý, thấy tôi sốt liền lấy khăn lau mặt, lau cổ, tay chân, rồi mang nước cho tôi uống. Tuy không phải là ruột thịt nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình huynh đệ. Trong tâm thầm cám ơn sư huynh nhiều nhiều lắm.

Một bữa kia một Thầy bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị. Có huynh đệ phát tâm đi nuôi bệnh. Vừa phục vụ ăn uống, vừa lo cho thầy việc sinh hoạt cá nhân. Sư phụ còn cho xe ô tô 30 chỗ kêu bác tài đưa huynh đệ chúng tôi đi thăm thầy. Bước vào đến bệnh viện, tôi để ý thấy cặp mắt của nhiều người nhìn về phía chúng tôi. Họ thấy đông quá mà, đi thăm bệnh nhân mà cả đến mấy chục vị xuất gia thì làm sao không gây sự chú ý. Cái phòng bệnh ngày thường rộng thế mà hôm nay không còn chỗ ngồi. Người thì hỏi thăm sức khỏe, người xoa bóp tay chân, có sư huynh chỉ nhìn Thầy rồi mỉm cười. Đại chúng mong Thầy sớm hết bệnh trở về chùa tu học cùng đại chúng. Nhắc đến chuyện Sư huynh đi nuôi bệnh sau hơn một tuần về tôi thấy mập và trắng hẳn nên. Tôi hay đùa bao nhiêu đồ ăn ngon người bệnh không ăn được Sư huynh phải phát tâm ăn hết vì thế mập lên là phải rồi. Tình cảm huynh đệ chúng tôi là thế đó, luôn quan tâm chăm sóc cho nhau, nhất là khi ốm đau, bệnh tật. Ai dám bảo người tu là bỏ hết tình cảm thế gian nào!

Bản chất của người tại gia và xuất gia

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Giờ đây, mỗi khi gọi điện về cho mẹ. Tôi rất vui khi chia sẻ cho mẹ biết con của mẹ ở chùa vui lắm mẹ ạ. Không phải lo lắng gì hết từ miếng ăn đều có Sư phụ và quý Thầy lo đầy đủ. Quần áo mỗi năm Sư phụ cho may hai bộ. Con còn được đi học Phật học nữa, tiền học Sư phụ đóng cho luôn. Có Sư huynh còn được đi du học nước ngoài nữa. Mẹ thấy chưa ngày đó con nói với mẹ rồi, con xuất gia sẽ vui lắm mà, tuy không có vợ, không có con nhưng con có Sư phụ, có huynh đệ, có quý vị Phật tử, như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Việc quan trọng nhất của con là tinh tấn tu học thật tốt, nghe lời Sư phụ cùng quý Thầy thôi mẹ ạ. Mẹ đừng lo cho con nữa mẹ nhé, con kính chào mẹ.

loading...