Góc nhìn Phật tử

Con đã có đường đi

Thứ hai, 28/08/2021 03:55

Dạo một vòng mạng xã hội Facebook; vào thăm trang cá nhân của những người bạn xưa cũ. Nào là chia sẻ chuyện gia đình; công việc; hội họp; ăn uống;.... Nhìn lại chính mình; con thấy thật may mắn!

Nếu ngày đó không quyết liệt; chuẩn bị cẩn thận để đi trên đường Đạo thì chắc có lẽ giờ này con cũng đang loay hoay với trong chuyện cơm áo; gạo tiền; đang bị vây hãm bởi những quan điểm, ý niệm của bạn bè; gia đình; xã hội.

Ai rồi cũng sẽ cô đơn - đây là câu nói vui con hay chọc những đứa bạn thân thiết khi tụi nó lập gia đình. Một sự thật là lập gia đình thì mỗi người chúng ta cũng chỉ gắng kết với nhau được một thời gian rồi cuối cùng ai cũng chia ly,  Vì nghiệp duyên mà gắn kết; cũng vì nghiệp duyên mà chia ly; đâu ai đi cùng mãi mãi - Sự thật đó rất dễ thấy mà cũng phải lao đao lắm mới thực chứng được nó.

Ngày đó con không biết Đạo là gì. Phật là ai. Trong tâm thức con chỉ có chút cảm mến với mái chùa; với tướng mạo người tu hành thanh thoát. 

Nhìn lại chính mình; con thấy thật may mắn!

Nhìn lại chính mình; con thấy thật may mắn!

Mỗi người đến với Đạo khác nhau; có người đau khổ tìm đến Đạo; có người chán đời; có người thất tình; có người hiểu được phần nào lý Vô thường;.... Con cũng đến với Đạo bằng một nhân duyên rất đơn giản - một người quen qua đời; con muốn đến chùa cầu siêu và duyên Phật pháp được nảy nở từ đó.

Con xúc động khi nghe đoạn này trong bài sám nguyện:

"Mắt ưa xem huyễn cảnh hàng ngày

Tai thích tiếng mật đường dua nịnh

Mũi quen ngửi mùi thơm bất tịnh

Lưỡi dệt thêu lắm chuyện gay go

Thân ham dùng gấm vóc xe xua

Ý mơ tưởng bao la vũ trụ."

Ôi sao đúng quá! hình như lời tụng này để nói cho con; viết cho con; khuyên bảo con. Rồi con bắt đầu tìm hiểu Đạo; dành những ngày nghỉ, làm công quả ở Chùa.

Bản thân con ý thức rõ; bước đi trên đường Đạo là con đường đầy gian nan vất vả.

Bản thân con ý thức rõ; bước đi trên đường Đạo là con đường đầy gian nan vất vả.

Con muốn đi tu - một suy nghĩ lóe lên! Ồ một suy nghĩ thật dại dột. Con giật mình với suy nghĩ đó bởi trước giờ con là người đam mê danh lợi; mà muốn đi tu thì thật là điều không thể tưởng tượng được.

Con bắt đầu nghe pháp thoại của nhiều vị Pháp Sư và hiểu rõ hơn giáo pháp của Đức Thế Tôn; ước nguyện muốn xuất gia của con được nuôi lớn. Con lên kế hoạch cho ước nguyện; Ấn định ngày nghỉ làm tại cơ quan- ngày con thông báo nghỉ việc là một bất ngờ với cấp trên và những bạn đồng nghiệp.

Con muốn đi tu - một suy nghĩ lóe lên!

Con muốn đi tu - một suy nghĩ lóe lên!

Phẩm mạo người xuất gia

Bản thân con ý thức rõ; bước đi trên đường Đạo là con đường đầy gian nan vất vả; ví như hình tượng những chú cá hồi bơi ngược dòng suối thác để quay trở về nơi nó sinh ra. Mà thiệt ra cũng không có khó khăn gì cả; chẳng qua là do con quên mình chạy theo vật; đắm nhiễm vào trần cảnh mà thôi.

Thuyết phục Ba Má cho đi tu là một điều khó khăn nhất; bởi trước đó Ba Má không có nhiều thiện cảm về người tu. Tìm những bài pháp thoại vui; hình ảnh người tu tươi mát và nói rõ ý định con sẽ không lập gia đình đó là bước đầu tiên để Ba Má dần chấp nhận. Con nghỉ làm; vô ở trong Chùa một thời gian mới dám báo cho gia đình biết.

DSC_4034

Và giờ đây; con cũng đã trở thành một người xuất sĩ. Con rất trân trọng con đường con đã chọn và đang đi. Xin cho nắng mưa ngày sau; vững một niềm tin chẳng hề nhạt phai. 

Kỷ niệm cho ngày thế phát xuất gia của con; con cũng làm thơ. Thơ con viết không vần, không điệu; không theo quy luật trắc; bằng gì cả và con nghĩ cũng không cần khen chê chi hết; bởi thơ là tiếng nhạc lòng mà!

"Nến đô thành ngọn xanh ngọn đỏ

Nhưng bạn nhỏ, chẳng thích chẳng ưa

Ưa thay nơi chốn Thiền môn

Ưa câu kinh kệ ; Ưa ngồi tĩnh tâm

Ưa mỗi sớm tối chiều hôm

Thoát cơn vọng tưởng; dứt tình dây oan."

loading...