Góc nhìn Phật tử
Là cơn gió an lành thổi dọc kiếp nhân sinh
Thứ bảy, 25/10/2019 09:18
Thầy là cơn gió thổi mát đời tôi, chỉ lối tôi qua đêm tối của mê lầm dục vọng, băng qua những cánh đồng cỏ dại sân si. Thầy gõ cửa trong mỗi nghĩ suy, để ngày hôm nay tôi nhận ra mình cũng là một cơn gió, và cần sống nhịp thổi của gió trong an lành, yêu thương.
>>Phật tử có thể đọc thêm loạt bài về Lời Phật dạy
Gió chỉ được gọi là gió khi nó còn thổi. Không còn thổi, gió sẽ biến mất giữa hư không. Và bởi trong chúng ta có một phần của gió, nên chúng ta cần là một cơn gió – luôn thổi để được là chính mình, tìm thấy mình: Thổi sự tu sửa không ngừng trong mỗi ý niệm, lời nói, hành vi để ngày thêm tinh tấn, an khi thở, lạc khi đi. Thổi sự từ bi, trí tuệ, thổi nhịp hiểu và thương.
Thu về rồi, gió lồng lộng xôn xao. Mỗi khi thức giấc, tôi đều gặp gió đầu ngày hân hoan. Gió theo chân tôi lên Thiền môn lúc 4 giờ sáng, lay lay những trang kinh nhật tụng. Gió rung tiếng chuông leng keng, đinh đoong, bổng trầm ngân vang trên vòm nhãn già xòa xuống hiên chùa, trong những vòm cây đại cổ thụ lá xanh như ý nghĩ về một ngày mới thiện lành thênh thang.
Tôi nhớ những giờ cùng mấy chú tiểu nhỏ leo lên tháp tổ. Giữa bốn bề thông xanh thẳng vươn lên nền trời vun vút, gió ào ạt tìm đến tựa tìm về người thân. Như thể ở một kiếp lâu xa nào đó, hoặc các chú tiểu, hoặc tôi đã từng là một cơn gió lang thang thổi khúc bình yên giữa đời.
Gió gieo vào lòng tôi cảm giác thảnh thơi. Nhắm mắt. Thở sâu, chậm. Mỉm cười. Và tôi ngỡ mình đang là cụm mây trắng bay trong lòng gió. Lòng tôi khe khẽ ngân nga giai điệu hòa nhịp với thênh thang:
“Mình là cụm mây bay
Giữa khung trời xanh trong
Là cánh chim ngàn
Tung cánh bay thật cao.
Mình là một bông hoa
Nở trong lòng nắng ấm
Là đất mẹ hiền
Nuôi lớn bao mầm xanh…”.
Giai điệu lòng tôi vừa dứt thì một chú nhỏ cất tiếng:
- Chú ơi, chú có thích làm gió không? Con thấy gió lúc nào cũng yêu đời, mát lành, và chu du khắp muôn nơi.
- Trong mỗi chúng ta đều có một phần của gió hợp thành, nên có lẽ chúng ta đã - đang là một cơn gió rồi. Cơn gió an lành thổi dọc kiếp nhân sinh.
- Con nhớ ra rồi. Có lần sư phụ đã dạy rằng: Cơ thể mỗi chúng ta được hợp thành bởi những thứ mang tinh thần của: Đất, nước, lửa và gió. Khi mất đi, thịt xương trả về với đất, máu và nước mắt trả về cho nước, nhiệt độ trả về với lửa và hơi thở cùng mùi trả về theo gió.
- Nhớ hay quá. Thế chú hỏi nhé, làm thế nào để nhận biết sự tồn tại của gió?
- Dạ, là khi gió thổi. Nhìn lá cây, nghe chuông gio lanh canh chú ạ.
- Đúng rồi. Gió chỉ được gọi là gió khi nó còn thổi. Không còn thổi, gió sẽ biến mất giữa hư không. Và bởi trong chúng ta có một phần của gió, nên chúng ta cần là một cơn gió – luôn thổi để được là chính mình, tìm thấy mình: Thổi bước chân bền bỉ, nhẫn nại, không mỏi mệt, không bỏ cuộc giữa chừng để tìm thấy niềm vui nơi đích đến. Thổi sự tu sửa không ngừng trong mỗi ý niệm, lời nói, hành vi để ngày thêm tinh tấn, an khi thở, lạc khi đi. Thổi sự từ bi, trí tuệ, thổi nhịp hiểu và thương. Thổi mát lòng mình, mát lòng người, để thảnh thơi, tươi mới được tưới tẩm mỗi ngày, gọi chồi hạnh phúc lên xanh.
Rồi chẳng ai nói câu gì nữa, tự dưng lặng im, để cảm nhận về gió.
Tôi nhìn những cánh sen hồng khẽ lay lay trước tượng sư Tổ, mỉm cười thấy gió đang ở đó. Và Thầy cũng đang ở đó.
Thầy là cơn gió thổi mát đời tôi, chỉ lối tôi qua đêm tối của mê lầm dục vọng, băng qua những cánh đồng cỏ dại sân si. Thầy gõ cửa trong mỗi nghĩ suy, để ngày hôm nay tôi nhận ra mình cũng là một cơn gió, và cần sống nhịp thổi của gió trong an lành, yêu thương.
Địa Tạng Phi Lai Tự, 6h15, 18/8/2019