Góc nhìn Phật tử

Làm thầy mới hiểu lòng thầy

Thứ sáu, 18/09/2019 09:34

Nó vẫn nhớ như in một ngày mùa hạ năm ấy, 27-5-1999, đứa trẻ ấy được mẹ dẫn lên chùa cầu pháp để xuất gia – thân hình gầy gò, đen đuốc, còn lấm ít bùn đất vì ham chơi, ấy mà mới đó đã tròn 20 năm ở chùa rồi. Nó cũng đã làm thầy.

 >>Những câu chuyện Phật giáo hay nên đọc

Bài liên quan

Năm tháng trôi qua, bao nhiêu muộn phiền với đòn roi dạy dỗ đủ cả. Nó vẫn ở đó, với chúng huynh đệ, buồn vui sầu khổ ít nhiều nó cũng được nếm trải. Ai hỏi nó có nhớ mẹ không? Nó chỉ cười mà không nói. Vì nó biết, mẹ nó luôn ở mãi trong trí nó mà không hề phai nhạt.

Dòng thời gian lặng trôi, càng lớn nó càng ý thức được cuộc đời, nó dần dà quen với cuộc sống thiền môn. Những lúc bị đòn roi nó chỉ muốn về nhà ôm mẹ, nhưng khi bắt gặp được ánh mắt “lạnh lùng” và “nước mắt” của mẹ, nó lại đành thôi.

Ở chùa, thầy nó dạy cho nó được nhiều thứ lắm, mà nó chẳng để tâm đến thứ gì. Ăn, ngủ, đi học, tụng kinh và trốn… chơi game. Dần dà nó cũng trở thành “game thủ”. Những đòn roi từ đây cũng ngày càng nhiều lên.

Tác giả với 2 chú tiểu xuất gia.

Tác giả với 2 chú tiểu xuất gia.

Từng lớp người vào xin xuất gia, rồi từng lớp người ra đi, mỗi lần như vậy, sư phụ nó trầm ngâm trên phòng suốt 3 ngày không thấy dùng bữa, chắc thầy nó buồn lắm, vì tâm huyết thầy đã đổ hết vào chúng đệ tử – thương thầy mà không dám nói ra.

Đợt đó, vì bất mãn, nó quyết chí ra đi, chờ lúc tụng kinh xuống, thầy nó đang thiền hành ngoài sân, nó lạy thầy nó một lạy, cất bước ra đi. Đi được một đoạn ngoái lại, thầy nó cũng không hề nhìn theo nó. Cứ thế nó bước đi…

Và khi nó trở về, thầy đã dang cánh tay ôm trọn nó, để nó có thể tiếp tục làm đệ tử của mình. Thầy nó không muốn mất thêm một người đệ tử, và nó cũng chẳng muốn mất đi người thầy bao năm dạy dỗ. Quan trọng hơn cả, người thầy ấy với nó còn hơn hẳn một người cha.

Bài liên quan

Từ đó, nó nỗ lực học tập, không ngừng học hỏi, không ngại đường xa, thậm chí có lúc đi học ăn uống còn không đầy đủ. Nhưng dần dà nó cũng gặt hái được ít nhiều thành công, và chắc có lẽ đấy cũng là niềm tự hào của thầy nó. Và lần này nó lại lạy thầy để tiếp tục bước đi…

Không phải lạy một lạy để bỏ đi như lúc trước, mà nó được về một trụ xứ , được làm thầy đúng nghĩa, được làm sư phụ…

Ở chùa, nó có hai chú đệ tử nhỏ, cùng với hai con chó con… Mọi việc Phật sự, dạy dỗ chúng điệu nó đều rất nỗ lực. Nó như trở thành một con người khác – chín chắn và bản lãnh hơn.

Đến giây phút này, nó hiểu được cảm giác thầy nó năm xưa không quay lưng lại nhìn nó, bởi thầy không nỡ và không thể kìm nén được cảm xúc.

Sư phụ! Hôm nay con đã hiểu ra được gánh nặng của hai từ thiêng liêng đó. Con đã hiểu bao nhiêu năm nay, thầy đã cho chúng con rất nhiều thứ, kể cả cuộc đời của thầy, thầy luôn vị tha và bao dung tất cả những điều sai trái của con. Chính hôm nay, con cũng được gọi hai từ sư phụ, con mới hiểu hết lòng thầy. Thời gian cứ trôi, ngày xưa sẽ không thể quay về, và nếu có được trở về ngày xưa đó, con chỉ mong không bao giờ lớn, để ở bên thầy cho cuộc sống bớt chênh vênh.

Nguyên Hiếu

(Chùa Quy Thiện, Hải Quy, Hải Lăng, Quảng Trị)

loading...