Góc nhìn Phật tử

Mùa Vu Lan: 'Sợ cài đóa hồng trắng lên ngực'

Thứ sáu, 30/07/2019 01:55

Trong nghi lễ báo hiếu mùa Vu Lan, nhiều người không cầm được nước mắt khi cài đóa hồng trắng lên ngực, bởi đó là một nỗi bất hạnh, sự thiếu vắng tình thương và niềm nhớ nhung da diết khi đã mất cả cha mẹ.

>>Đại lễ Vu Lan báo hiếu 2019

Cứ vào tháng 7 âm lịch hàng năm, mùa Vu Lan đến, chẳng ai bảo ai nhưng đều nô nức cùng người thân lên chùa cầu phước cho ba mẹ mình, trao những yêu thương tới mẹ - người đã mang nặng đẻ đau, yêu thương, nuôi nấng ta suốt những năm tháng thơ dại.

Mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời mỗi người, là người luôn yêu thương, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ, che chở cho con cái. Mẹ làm thật nhiều chỉ mong con yêu thành công, hạnh phúc. Ai cũng hiểu tình yêu bao la của mẹ dành cho mình lớn như thế nào và luôn dặn lòng phải yêu thương và báo hiếu đến mẹ khi còn có thể. Thế nhưng, thời gian, công việc và đôi khi là cả những xô bồ, bon chen ngoài kia cứ cuốn ta đi, khiến chúng ta chẳng bao giờ nói với mẹ một câu yêu thương, chẳng ở bên quan tâm, chăm sóc mẹ như ta vẫn muốn và rồi khi nhìn lại là bao tiếc nuối...

Đừng đợi đến lễ Vu Lan mới nhớ tới mẹ, hãy biến mỗi ngày đang sống đều là một ngày lễ Vu Lan, khi đó chúng ta mới thực sự trọn đạo hiếu làm con.

Đừng đợi đến lễ Vu Lan mới nhớ tới mẹ, hãy biến mỗi ngày đang sống đều là một ngày lễ Vu Lan, khi đó chúng ta mới thực sự trọn đạo hiếu làm con.

Dẫu biết lời yêu thương cha mẹ chẳng hề dễ dàng nói ra như những lời yêu của tình cảm nam nữ, thế nhưng những ai vẫn may mắn còn mẹ - những ai vẫn được cài bông hồng đỏ trên ngực áo, xin hãy nói yêu thương khi tai mẹ còn có thể nghe, khi tim mẹ còn biết xúc động.

Xin hãy dùng những hành động nhỏ để tỏ lòng yêu thương với ba mẹ, đừng để tình cảm ấy nhạt nhòa theo thời gian. Đừng đợi đến lễ Vu Lan mới nhớ tới mẹ, hãy biến mỗi ngày đang sống đều là một ngày lễ Vu Lan, khi đó chúng ta mới thực sự trọn đạo hiếu làm con.

Tôi đã nghẹn lòng khi đọc bài thơ của Huy Cận:

Mẹ ơi, đời mẹ

Tác giả: Huy Cận

Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều

Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng

Mà lòng yêu sống lạ lùng

Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.

"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,

Ngậm lâu hóa ngọt!"

Mẹ còn đùa vui!

Sinh con mẹ đã sinh đời

Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?

Quanh năm có nghỉ ngày nào!

Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.

Rét đông đi cấy đi cày

Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.

Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài

Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.

Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,

Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.

Cắn răng bỏ quá trăm điều

Thủy chung vẫn một lòng yêu đời này.

Mẹ là tạo hóa tháng ngày

Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.

Và mỗi mùa Vu Lan tới - những người con như tôi - lại sợ cài lên mình bông hoa hồng trắng lên ngực và đọc những vần thơ:

Mùa Vu Lan về

Tác giả: Chí Anh

Thời gian trôi lại sắp rằm tháng Bảy

Để bao người có dịp nhớ mẹ cha

Dù ở gần hay mãi tận nơi xa

Rằm tháng bảy có ai là không nhớ

Bao năm không được gọi bầm, gọi bố

Bởi Người đã về với tổ, với tiên

Sống an nhiên trong thế giới người hiền

Thi thoảng trong mơ, Người về ẩn hiện

Tháng bảy về, mùa Vu Lan báo hiếu

Con được gặp Người qua lớp khói hương

Bao năm rồi, con sống thiếu tình thương

Của cha mẹ, ngày xưa Người dạy dỗ

Khi mất mẹ cha mới thấy mình khổ

Sống bơ vơ không nơi tựa giữa đời

Những lúc buồn đau lòng bỗng chơi vơi

Ai chỉ bảo cho đường đi lối lại?

Cứ đến mùa Vu Lan, con nhớ mãi

Bạn bè cài hoa sắc thắm đỏ tươi

Con nghẹn ngào bông hồng trắng mẹ ơi!

Rưng rưng trong lòng, mắt con lệ ngấn

Nếu được coi mẹ cha như tài sản

Thì đó là thứ quý nhất trên đời

Mỗi con người chỉ có một lần thôi

Ai đã mất không thể nào có nữa

Lúc trẻ khó khăn, con chưa trả nghĩa

Thì bây giờ cũng chưa muộn Người ơi!

Con sẽ làm việc có ích cho đời

Ở nơi xa, chắc là Người siêu thoát.

loading...