Góc nhìn Phật tử
Nhật ký người xuất gia!
Thứ hai, 26/09/2019 02:02
Sao không như bao con người khác: sinh ra, lớn lên, học hành, kiếm tiền, lập gia đình rồi vui hưởng một cuộc sống bình dị và ấm êm? Sao lại chọn cho mình một lối sống đi ngược lại với dòng chảy của cuộc đời? Màu áo nâu sòng lại hấp dẫn hơn bao trang phục thời trang hàng hiệu khác sao?
Mái già lam cổ kính hoà trong lời kinh, tiếng kệ, những món tương chao, rau luộc dưa cà, những công việc tầm thường nơi góc vườn ao cá có gì hấp dẫn hơn so với những tòa nhà cao tầng, khang trang, đèn màu lấp lánh, những đêm vũ hội, những bữa tiệc cao sang?…
Cũng như các bạn, tôi được sinh ra và lớn lên, được ôm ấp và nâng đỡ trong vòng tay yêu thương và sự giáo dục của gia đình. Tôi cũng có những ước mơ và khát vọng về một cuộc sống hạnh phúc, bình yên,..... Tôi cũng có những khao khát tự do, cũng biết yêu và khao khát được yêu bằng cả trái tim. Tôi cũng đau khi bị phản bội, cũng hạnh phúc khi được nâng niu… Thế nên, tôi chẳng phải là thiên thần ngập tràn hào quang hay hiện diện nơi cõi khác. Tôi là một con người bình thường, bình thường như các bạn, như bao nhiêu con người khác đang hiện diện ở cõi trần tục này ! Nên xin đừng phân biệt, đừng phát xét, đừng moi vạch... những lỗi lầm nơi tôi. Bởi lẽ tôi cũng chỉ là một con người bình thường, chỉ hơn ở cái đầu tròn, áo vuông, hơn ở cái lí tưởng và con đường tôi chọn, mà đã là con người thì làm sao thôi tránh được những lỗi lầm? Và bạn ơi, tôi đang học sửa, đang tập bước đi, đang thực hành theo những lời dạy, ....mọi thứ vẫn còn nằm trong chữ "ĐANG" nên làm sao có thể vẹn tròn ?.
Bạn biết không?..
Từ lúc tôi chọn ngã rẽ cuộc đời của mình theo Đức Phật, tôi thấy cái nghèo thật đẹp biết bao. Cái nghèo khiến tôi được bình an vì tôi không phải lo sợ mất mát điều gì. Cái nghèo giúp tôi được thanh thản vì tôi không cần phải mệt mỏi tranh đấu để sở hữu và nắm giữ thật nhiều tiền bạc trong tay. Cái nghèo mang đến cho tôi tự sự do vì tôi sử dụng nó để giúp ích cho mình và cho người khác, chứ không phải bị nó chèo lái và điều khiển mình. Cái nghèo cũng trở nên giá trị vì nó giúp tôi có thể đến với những con người thấp bé khác trong xã hội. Tôi không sợ bị dơ chiếc áo đẹp hay làm hỏng làn da trơn. Tôi sống khó nghèo, không phải vì tôi chê tiền bạc, nhưng là vì lối sống ấy giúp tôi trở nên giống đời sống của Đức Phật ở ngày xưa, mặc dù sự thực là giàu có đấy, nhưng người đã sẵn sàng từ bỏ hết mọi thứ vì nhân loại.
Và...
Từ lúc nối gót theo vết chân của Người, trở thành con gái của Đức Phật, tôi thấy con tim mình cũng nhẹ nhàng thanh thoát. Không phải là tôi không còn biết yêu nữa. Cũng không phải là trái tim tôi thôi rung động trước mọi người . Càng không phải những ham muốn dục vọng ở trong tôi không còn. Nhưng là vì tôi cảm nghiệm được một tình yêu khác , đặc biệt và thiêng liêng hơn. Tôi chẳng những không hết yêu, mà còn yêu nhiều , yêu đậm đà hơn nữa. Chỉ có điều, đây không phải là một tình yêu chiếm giữ, không phải là kiểu tình yêu dành riêng cho một người. Tôi không là sở hữu của ai, để bất kỳ ai cũng có thể đến với tôi. Tôi trói buộc mình với sự khiết tịnh. Mái ấm của tôi là cả vùng trời bao la. Người thân của tôi là bất cứ ai tôi gặp gỡ. Quê hương của tôi là những nơi tôi đặt chân đến. Biên giới gia đình tôi là khoảng không gian vô hạn trên cõi đời này.
Vài dòng đây là khúc hát tự lòng của chính tôi và có lẽ biết đâu lại là âm lòng của những người huynh đệ khác...
Thủy Ngân