Góc nhìn Phật tử

Nước mắt của Mẹ, nụ cười của Ba

Thứ hai, 30/11/2021 02:53

Những ngày gần đây, cơn mưa ngày một ít dần đi, thay vào đó tiết trời những ngày đầu tháng Bảy dường như oi bức, hầm hực khó tả. Chiều nay, bầu trời có chút mát mẻ, hương sen nhè nhẹ thanh mát hòa mình vào những cơn gió thổi mạnh ngoài kia.

Con đang đứng nơi hành lang tòa Ni xá ngắm nhìn khoảng không bên kia là thềm Chánh điện, Đức Phật uy nghi, tự tại tọa lạc giữa đất trời.

Có những buổi chiều như thế, lòng yên tĩnh lạ thường, thấy vạn vật xung quanh đều tịch tĩnh như cái cách mà lòng mình đạt được. Một ngọn gió thoảng dù mạnh hay nhẹ lòng thấy an, một vài chú chim ríu rít nô đùa lòng thấy an, một câu thăm hỏi của bạn lòng cũng thấy an. Giữa ngày tháng loạn lạc huyên náo, lòng an là Phật.

“Mẹ ơi! Mẹ phải thật là hạnh phúc. Đừng quên, con vẫn sẽ là cô con gái nhỏ thích thì thầm với mẹ chuyện nhỏ chuyện to”. Rồi nghe đâu đó từng câu chữ vang vọng với giai điệu bài hát thân quen.

Con đang đứng nơi hành lang tòa Ni xá ngắm nhìn khoảng không bên kia là thềm Chánh điện, Đức Phật uy nghi, tự tại tọa lạc giữa đất trời.

Con đang đứng nơi hành lang tòa Ni xá ngắm nhìn khoảng không bên kia là thềm Chánh điện, Đức Phật uy nghi, tự tại tọa lạc giữa đất trời.

Con cái phải biết ơn và báo ơn cha mẹ

Lắng lòng một chút, những dòng suy tư sâu lắng đọng lại từ bao giờ chợt ùa về. Nhớ Mẹ! Nhớ là, con còn nợ Mẹ một lời hứa, hứa sẽ về thăm Mẹ sau vài tháng tu học và kết thúc mùa An cư. Nhớ những lần về thăm nhà, Ba Mẹ suốt ngày bận bịu ở shop không có thời gian ở nhà nhiều. Dù là như vậy, nhưng lúc nào Ba Mẹ cũng rất tranh thủ thời gian để mà về hủ hỉ với con, cùng ăn những bữa cơm gia đình ấm áp, cùng ngồi kể vài câu chuyện mà rộn rã tiếng cười hạnh phúc. Vài ngày ngắn ngủi ấy cũng trôi qua, con nhớ như in mãi không bao giờ phai, ngày cuối cùng tạm biệt gia đình nhỏ để về chùa tiếp tục hành trang tu học. Lần nào cũng vậy, dù đã ngần ấy năm trôi qua. Mẹ lúc nào cũng đong đầy tâm tư lòng nặng trĩu, tiễn con đi mà ánh mắt Mẹ cứ hoen nhòe đôi giọt lệ, cùng vô số câu dặn dò sức khỏe, ăn uống, tu học thật tốt, có thời gian thì về thăm nhà… Lúc ấy, cảm xúc trong con nghẹn ngào khó tả, cố nén đôi dòng nước mắt đang chực trào mà không để tuôn ra. Con chỉ biết vâng vâng, dạ dạ, mỉm cười thật vui vẻ, cho Mẹ an tâm. Còn Ba lúc đấy, chỉ biết an ủi bằng cái cười nhẹ. Trên đoạn đường tiễn con, Ba luôn cố tìm những câu hỏi vụn vặt mà khỏa lấp đi nỗi buồn, rồi liên tục dặn dò, nhắc nhở. Ba mạnh mẽ vậy đó! Tình thương của Ba không phải là những giọt nước mắt, không phải là những câu quan tâm ngọt ngào dễ nói, nhưng tận sâu trong tâm khảm là cả bầu trời bao dung đầy ấm áp. Ba luôn chuẩn bị từng thứ nhỏ nhặt nhất và chu đáo nhất để làm hành trang cho con trước ngày đi. Ánh mắt của Ba lúc đó luôn hướng về con đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Ba Mẹ à! Đời sống bây giờ của con ổn lắm, chỉ là đôi lúc còn lăn tăn bởi thế sự thường tình. Nhưng Ba Mẹ hãy cứ yên tâm, con gái đang sống rất tốt trên đoạn đường rảo bước của kiếp nhân sinh. Có lẽ mọi sự cố gắng và thành công hiện tại của Ba Mẹ đều là vì chúng con. Chỉ với từng ấy tâm tư, đã khiến chúng con khắc cốt ghi tâm. Vu Lan năm nay, con thấy ấm áp hơn khi phần nào hướng lòng tin Ba Mẹ với Phật pháp ngày một vững chắc. Lòng con tâm niệm luôn cầu nguyện chư Phật gia hộ những điều tốt đẹp nhất dành cho Ba Mẹ. Dù là ai đi chăng nữa con vẫn luôn là con gái như ngày nào, vẫn đầy ắp tình yêu thương với Ba Mẹ!

loading...