Góc nhìn Phật tử
Phúc họa tại miệng
Thứ ba, 16/02/2021 09:03
Nói là một loại năng lực; im lặng, lại là một loại trí tuệ. Chúng ta mất 2-3 năm để học nói, nhưng lại mất mấy chục năm để học cách im lặng. Bởi vậy, khi mở miệng nói, cần phải nhớ đến lời cảnh tỉnh “lưỡi là gốc rễ của lợi hại, miệng là cửa ngõ của phúc hoạ”.
Phật dạy: Bốn khẩu nghiệp
Luôn rình rập chúng sinh.
Gánh cả đời không hết,
Mà không chỉ đời mình.
Một - Nói dối. Lắm kẻ
Nói dối mãi thành quen,
Không hề biết nói dối
Là việc làm thấp hèn.
Cho dù không ác ý,
Nói dối là xấu xa.
Là việc làm tội lỗi
Với người và với ta.
Nói dối là nghiệp nặng,
Là rước họa vào mình,
Là vi phạm Ngũ Giới,
Cố tình hoặc vô tình.
Hai - Là nói ba phải,
Lúc thế nọ, thế này.
Đãi bôi, vô trách nhiệm,
Lẫn lộn đúng và sai.
Loại người này đáng ghét,
Mập mờ, không phân minh,
Và theo Luật Nhân Quả,
Sẽ chuốc nghiệp vào mình.
Ba - Là nói thô lỗ,
Khiến người khác tổn thương.
Làm ác mà không biết,
Bị khinh ghét, xem thường.
Phật dạy: Người nói nặng
Là tự hạ thấp mình,
Chuốc nghiệp và tổn phước
Vì tâm còn vô minh.
Bốn - Xảo ngôn, khích bác
Là những người dưới tầm.
Ngoài miệng thì nói đẹp
Mà bụng bồ dao găm.
Xúi người khác làm ác
Để mình vui trong lòng.
Nghiệp này nặng lắm đấy.
Vậy biết mà đề phòng.
Phật đã dạy như thế.
Nói lành sẽ gặp lành.
Hãy tỉnh, để khẩu nghiệp
Không vấn vào đời mình.