Góc nhìn Phật tử

Tu hành như uống thuốc chữa bệnh

Thứ sáu, 22/09/2023 11:30

Một trong những điều bậy bạ nhất trên đời là một người thấy mình là cái gì đó hay ho, ghê gớm. Nếu có, thì khổ thay, phải là người không màng đến cái tôi mới đáng là người hay ho.

Chuyện mình tu hành, có giới luật thanh tịnh, tinh thông kinh điển Phật Pháp... những cái đó chỉ là những viên thuốc chữa bệnh, không ai đi khoe với người khác là tôi đang bị ung thư và đang uống thuốc đắt tiền.

Mình còn là phàm phu thì như một người mắc chứng bệnh nan y.

Mình có thiền định, có giới hạnh, có đa văn gì đi nữa, thì chẳng qua là mình đang uống thuốc. Còn những người không được như mình thì họ cũng là bệnh nhân nhưng không biết uống thuốc.

Đừng để tâm bị ảnh hưởng bởi những lời khen chê

312445026_2995234384111486_4791569337922356418_n

Mình may mắn, mình có điều kiện uống thuốc hơn: anh ung thư, tôi ung thư, anh sida, tôi sida, chỉ khác là tôi có điều kiện để uống thuốc, có hiểu biết về y học để mà tôi tự chữa trị cho tôi. Chỉ khác nhau một chút đó thôi. Nhưng không vì cái khác nhau đó, cái điểm khác biệt đó mà mình thấy mình là cái gì đó hay ho trên cuộc đời này là sai bét.

Tôi có một kinh nghiệm bằng vàng thế này: Tại sao mà người ta chửi mình, người ta nói nặng mà mình giận.

Tôi đã tìm ra câu trả lời mà tôi rất tâm đắc, đó là: Vì những lúc mà người ta khen mình, mình khoái (tất nhiên các vị học thầy bà nào, tôi không cần biết, nhưng đây là kinh nghiệm chủ quan của tôi).

Tại sao khi người ta tấn công mình, làm tổn thương mình, mình bị sốc. Là bởi khi mình nhận được những vị ngọt từ cuộc đời, mình không có chánh niệm.

Kẻ nào còn khoái lời khen thì mai này bị chúng chửi thì sẽ sốc ghê lắm.

Đã lâu lắm rồi, dĩ nhiên tôi không phải là một vị thánh, tôi có lòng nghi ngờ tất cả lời khen của thiên hạ dành cho tôi, tôi xin thưa với đại chúng là như vậy.

Tôi nghi ngờ vì sao.

Thứ nhất, vì lịch sự họ khen.

Thứ hai, họ khen mình để chứng tỏ rằng họ là người có hiểu biết, chứ không phải họ khen mình vì mình hay. Chứ không gặp nhau biết nói cái gì.

Ông Voltaire của Pháp có nói thế này: "Khi không có gì để nói thì hay nói bậy. Khi không có chuyện gì để làm thì hay làm bậy. Và khi không có chuyện gì để nghĩ thì hay nghĩ bậy".

Nên cái chuyện người ta chê mình mà mình chịu không nổi thì rất đơn giản là hôm trước có kẻ nào đó khen mình thì mình không có chánh niệm, mình khoái.

Tôi đảm bảo một điều quý vị mà lỡ dại thích người ta khen một lần thì mai mốt bị chửi một câu là đau thấu xương. Đó là một kinh nghiệm.

Ai khen tôi, tôi cũng cần phải xét lại. Và khi mình có tâm niệm cần phải xét lại thì điều đó có nghĩa là mai này bị chúng chửi chúng chê, mình sẽ có khả năng để kiềm chế: cái này cũng phải xét lại.

Nếu mình đủ bình tâm để làm điều đó với tất cả chân thành chứ đừng giả vờ, thật lòng mình không thích, thì mai này mình có bị chửi, mình cũng "cái này phải xét lại". 

loading...