Kinh Phật
Giá trị và sức hút thiêng liêng của bộ kinh Pháp Hoa
Đọc “Kinh Pháp Hoa, tiểu sử” (một trong những loạt sách “tiểu sử” có tiêu đề “Đời sống của các giáo điển vĩ đại”) của học giả Donald S.Lopez do Trần Văn Duy dịch và chú thích, chắc chắn với những người sùng kính nhất cũng phải đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác.
Đức Phật dạy có bốn loại vợ chồng sống chung với nhau
Này các Gia chủ, có bốn loại sống chung này. Thế nào là bốn?
Kinh Bách Dụ: Người xuất gia tham lợi dưỡng
Thuở xưa, có vị quốc vương ban hành đạo luật: “Bất cứ người tu theo tôn giáo nào ở trong nước ta, đều phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không sẽ bị phạt đòn và làm mọi việc khổ nhọc”.
Kinh Bách Dụ: Xây lầu ba
Thuở xưa, có người nhà giàu ngu si không biết chi. Hôm ấy, anh ta đến nhà một người nhà giàu khác, thấy bạn mình có nhà lầu ba tầng mà tầng ba nguy nga, tráng lệ, sáng sủa thoáng mát, anh rất thích, tự nghĩ: “Ta có tiền của không thua anh ấy, lẽ nào lại không cất được tòa lầu như thế sao?”
Kết quả sau khi thân hoại mạng chung của người bố thí
Vì rằng vị ấy có bố thí cho Sa-môn hay Bà-la-môn các đồ ăn, đồ uống, vải mặc, xe cộ, các vòng hoa, hương liệu, phấn sáp, giường nằm, các trú xứ, đèn đuốc; do vậy, ở đấy vị ấy được năm dục công đức của loài Người.
Kinh Bách Dụ: Gánh ghế cho vua
Thuở xưa, có vị vua muốn vào vườn Vô ưu vui chơi hưởng lạc, liền bảo quan hầu cận: Người hãy mang một chiếc ghế vào vườn Vô ưu để ta ngồi nghỉ. Nghe vua nói thế, vị quan ấy lấy làm xấu hổ, không chịu mang ghế, bèn tâu với vua rằng: Thần không muốn mang, chỉ muốn vác mà thôi.
Kinh Bách Dụ: Vắt sữa lừa
Thuở xưa, có những người ở vùng biên giới không biết con lừa như thế nào. Nhưng họ nghe người khác nói: “sữa lừa rất ngon”.
Kinh Bách Dụ: Nói dối ngựa đã chết
Thuở xưa, có người cưỡi ngựa ô đi đánh giặc. Vì tánh nhút nhát, không dám chiến đấu, nên anh lấy máu bôi lên mặt, nằm giữa đống tử thi, giả chết. Con ngựa của anh bị người khác bắt mất. Quân trận tan rồi, anh muốn về nhà, bèn cắt đuôi của một con ngựa trắng của người khác mang về.
Kinh Bách Dụ: Hẹn con đi sớm
Thuở xưa, có người giữa đêm bảo con rằng: Sáng mai dậy sớm, cha con mình đến thôn kia mua một ít đồ cần dùng.
Kinh Bách Dụ: Hai người con chia của
Thuở xưa, ở nước Ma- la, có người dòng Sát- đế- lợi bị bệnh trầm trọng. Biết mình sắp chết, ông dặn dò hai con rằng: Sau khi cha chết, hai con chia tài sản của cha để lại cho đồng đều.
Kinh Bách Dụ: Bắt chước tổ tiên ăn nhanh
Mỗi lần vợ dọn cơm xong, anh ngồi ngay vào bàn, ăn uống rất nhanh, không ngại thức ăn còn đang nóng hổi. Thấy thế, người vợ hỏi: Ở đây, đâu có ai giành với anh, cũng không có việc gì gấp, sao anh không ăn chậm rãi, mà lại vội vàng như thế?
Kinh Bách Dụ: Nói hay làm dở
Thuở xưa, có một ông trưởng giả giàu có, cùng nhiều người lái buôn vào biển tìm của báu. Ông trưởng giả này giảng nói rất thông thạo về cách đi thuyền trên biển với mọi người rằng...
Kinh Bách Dụ: Vợ chồng đánh cuộc để ăn bánh
Thuở xưa, hai vợ chồng nọ có ba cái bánh. Mỗi người ăn một cái, còn dư lại một cái. Họ đánh cuộc với nhau rằng: Nếu ai nói chuyện trước thì không được ăn cái bánh còn lại.
Kinh Bách Dụ: Đệ tử Phạm thiên tạo vật
Mẩu chuyện này ngụ ý rằng: Hình tướng của mọi người đều do nghiệp của chính họ tạo nên, không phải do Phạm thiên tạo.
Kinh Bách Dụ: Thấy bóng vàng dưới nước
Thuở xưa, có người quê mùa đi đến bờ ao lớn, thấy trong ao có bóng vàng ròng lấp lánh. Cho đó là vàng thật, anh ta lặn xuống ao moi bùn tìm kiếm, rất mệt nhọc, nhưng không tìm được.
Kinh Bách Dụ: Xem nắn bình
Thuở xưa, có hai người đi ngang qua nhà người thợ gốm, thấy người thợ nắn bình rất đẹp, trông mãi không chán. Một người bỏ đi dự đại hội, được ăn thức ăn ngon và được đồ quý báu. Người ở lại xem người thợ gốm nắn bình, tự nghĩ: “Đợi xem anh thợ nắn bình xong đã, mình đến sau cũng được”.
Kinh Bách Dụ: Đòi không có vật
Thuở xưa, có người đi đường thấy một người đẩy xe chở đầy mè bị sụp xuống vũng lầy, không thể kéo lên được. Bấy giờ, người đẩy xe nói với hai người kia rằng: Hai anh giúp tôi đẩy chiếc xe này ra khỏi chỗ bùn lầy.
Kinh Bách Dụ: Xin được cạo râu vua
Thuở xưa, vị vua nọ có người hầu cận rất thân tín. Một lần giao chiến, khi bị lọt vào vòng vây của địch, người hầu cận này đã liều mình cứu vua thoát nạn, an toàn trở về. Vua rất vui, hỏi y: Hiền khanh muốn điều gì? Trẫm sẽ ban cho.
Kinh Bách Dụ: Đạp miệng ông trưởng giả
Thuở xưa, có ông trưởng giả giàu có lớn, mọi người xung quanh muốn được lòng ông, nên ai nấy cũng đều cung kính. Mỗi khi ông trưởng giả khạc đàm nhổ xuống đất, người xung quanh giành nhau chà đạp cho tan mất đàm.
Bất bình đẳng sai khác của chúng sanh là do nghiệp
Có người trường thọ, ít bệnh tật, không mấy khi đau ốm, lại có người chết yểu, nhiều bệnh tật? Có người sắc thân đẹp đẽ, sáng sủa, ai cũng ưa nhìn; lại có người sắc thân xấu xí, đen đúa, dị hợm, ai cũng muốn xa lánh?